Hạ Ngữ An ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn.
Lúc nãy nàng vội vàng lái xe đến, vốn dĩ kiềm chế một đống lời muốn nói trong bụng, lại nghe thấy mấy lời nhảm nhí của Đinh Dao Dao kia, đúng lúc hai người đang đi chung, nàng rất muốn nói.
Dù sao, nếu như nàng lái xe thì Mạnh Tây Nguyệt sẽ không cho phép nàng nói chuyện.
"Cô nói xem Đinh Dao Dao có ý gì đây.
Mặt dày ghê.
Thế mà lại kêu tôi giúp cô ta nuôi con."
"Buồn nôn ghê.
Nếu không phải thấy cô ta đang mang thai thì tôi đã tán cô ta bạt tay từ lâu rồi."
"Coi Hạ Ngữ An tôi là ai chứ? Dám cho tôi đổ vỏ."
Nói đến đây, thấy gương mặt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nàng mới nói tiếp: "Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, sau này cô đừng gặp Đinh Dao Dao nữa."
Nói xong lại liếc nhìn, không đoán ra được tâm trạng của Mạnh Tây Nguyệt, Hạ Ngữ An âm thầm lùi một bước: "Ít nhất thì, lúc cô gặp cô ta phải cho tôi đi theo."
Mạnh Tây Nguyệt vững vàng dừng xe, đồng ý một cách thoải mái: "Được."
Hạ Ngữ An vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Tôi cũng không phải muốn xen vào việc của người khác.
Lỡ như cô bị Đinh Dao Dao nhờ vả thì sao."
"Cô cũng không phải là người biết cách từ chối."
Nghe nói như thế, ánh mắt đang nhìn thẳng về phía trước của Mạnh Tây Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hạ Ngữ An, nhìn sự đắc ý và vui vẻ giữa hai hàng lông mày của nàng, rồi lại nhìn sang chỗ khác, lông mi cong như cánh bướm, dày và rậm, che khuất một nửa con ngươi, dáng vẻ lạnh lùng: "Cô ấy nói, Hạ thị muốn liên hôn với Thiên Vũ."
Đèn xanh sáng lên.
Hạ Ngữ An bùng nổ: "Cái gì! Tôi không thèm.
Tôi đã không còn thích Lệ Đình nữa rồi."
"Rốt cuộc là ai tung lời đồn vậy?"
"Tôi không hèn hạ đến mức vội vã đi làm mẹ kế đâu."
"Cái lỗ thủng lớn của Thiên Vũ chỉ có kẻ ngốc mới muốn nhúng tay vào."
Mạnh Tây Nguyệt nghe thấy câu này, cô nghĩ thầm.
Trong truyện, vị đại tiểu thư này không phải chính là một kẻ ngốc sao?
Đoạn đường này chạy không hề yên tĩnh, trên đường đi đều là tiếng thở phì phò tức giận của đại tiểu thư.
Người thích yên tĩnh như Mạnh Tây Nguyệt, nghe thấy những lời cáu kỉnh này cũng không hề ngăn cản, khóe môi lâu lâu lại cong lên.
Nói suốt một đường, cuối cùng cũng đến đoàn làm phim.
Hạ Ngữ An lập tức bỏ qua chút chuyện không vui này.
Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là Mạnh Tây Nguyệt đến xem nàng đóng phim.
Đi vào phim trường, Chung Nhạc và Lâm Kỳ vội vàng đi đến.
Hai người nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt lạnh lùng, lịch thiệp thì có chút dè dặt, lên tiếng chào hỏi, rồi vội nói: "Chị Hạ, chị về rồi."
Hai người nhìn thấy tâm trạng của Hạ Ngữ An không tệ.
Hạ Ngữ An ừm một tiếng: "Đi trang điểm trước đã."
Phim cổ trang, trang điểm, trang sức, phục trang đều vô cùng phức tạp.
Hạ Ngữ An đã ra ngoài được một lúc, làm chậm trễ không ít thời gian.
Nàng dẫn theo Mạnh Tây Nguyệt đi vào phòng hóa trang.
Bên trong có hai diễn viên nữ đang ngồi, mỉm cười chào nàng.
Hạ Ngữ An chỉ đáp lại cho có.
Đừng tưởng nàng không biết hai người kia lén lút nói xấu nàng như thế nào.
Nàng ngồi xuống, thợ trang điểm vội vàng trang điểm cho nàng.
Hạ Ngữ An thông qua gương nhìn Mạnh Tây Nguyệt: "Có lẽ hơi lâu một chút đó." Nàng liếc nhìn chiếc bánh ga tô nhỏ trên bàn: "Chung Nhạc, đi lấy một hộp bánh ga tô đến đây."
Chung Nhạc vội vàng đi ra ngoài lấy.
Đến phần trang điểm mắt, Hạ Ngữ An nhắm mắt lại, vẫn không quên trò chuyện với Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.
Hai diễn viên nữ ngồi bên trái không kiềm được ánh mắt nhìn về phía bên này.
Cả đoàn phim đều biết Hạ Ngữ An mang tiền vào đoàn.
Hậu đài lớn, lớn đến mức ngay cả đạo diễn cũng không đặt vào mắt.
Họ đều vô cùng tò mò, cô gái đang được Hạ Ngữ An chăm sóc đặc biệt này là ai?
Hai diễn viên nữ cũng không dám lôi kéo làm quen với Mạnh Tây Nguyệt.
Đối phương chỉ ngồi ở đó, một căn phòng trang điểm đơn giản lại càng không che lấp được khí chất lạnh lùng bao bọc xung quanh đối phương.
Xem ra cũng không phải là người bình thường.
Chỉ có thể vểnh tai, nghe lén chút tin tức để đi tám chuyện.
Chung Nhạc rất nhanh đã cầm một hộp bánh ga tô đến: "Chị Hạ."
Hạ Ngữ An nhận lấy, tiện tay đưa cho Mạnh Tây Nguyệt: "Nếm thử đi."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy thợ trang điểm bận rộn phủ phấn cho Hạ Ngữ An.
Dưới ánh đèn, những hạt phấn li ti bay đầy trong không khí.
Cô nhận lấy: "Vẫn chưa đói."
Đối với những chi tiết này, Hạ Ngữ An đang híp mắt để hóa trang cũng không để ý đến.
Nàng có chút thất vọng: "Vậy cô nhớ ăn nhé.
Cái này mua theo khẩu vị của cô á."
"Rất rất ngọt luôn á."
Mạnh Tây Nguyệt đang ngồi nghiêm chỉnh, bỗng giật mình, lông mi thon dài cụp xuống, giọng nói có chút nhỏ: "Được."
Tâm trạng của Hạ Ngữ An rất tốt.
Trang điểm hoàn thành rất nhanh.
Đồ trang sức thì trái lại có chút phiền phức.
Đây chính là cảnh phim cuối cùng của nàng, cộng với việctrong kịch bản lại là quốc yến, rất trang nghiêm, thêm việc nàng là quý phi, đồ trang sức cũng có yêu cầu nhất định.
Hai người nói chuyện lúc được lúc không thì đã làm xong, chỉ còn thiếu hoa điền cuối cùng.
Mỹ nhân đẹp ở cốt cách không phải ở vẻ bề ngoài.
Hạ Ngữ An thì lại đẹp từ trong cốt cách đến vẻ ngoài.
Da thịt mịn màng, trắng như tuyết, hơi ngẩng đầu lên, phối hợp với yêu cầu của đối phương, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, mạch máu màu xanh nhạt hiện lên trên làn da tuyết trắng mang theo nét quyến rũ.
Hoa điền đã tô xong.
Hạ Ngữ An mở mắt nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt, đôi môi đỏ thắm mang theo nụ cười: "Mạnh Tây Nguyệt, tôi đẹp không?"
Mạnh Tây Nguyệt yên lặng một lúc.
Cô nói: "Đẹp."
Hạ Ngữ An xinh đẹp đi thay đổi trang phục cung đình.
Nàng không phải chính cung, chỉ có thể mặc màu đỏ sẫm.
Cổ phục màu đỏ sẫm cũng không che giấu được khí chất đoan trang, tao nhã của Hạ Ngữ An.
Đôi mắt hoa đào mang theo sự quyến rũ.
Từng bước đi đến bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt vô thức nghiêng người, bàn tay cầm bánh ga tô hơi siết chặt, hộp giấy lún vào một chút.
"Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài ngồi một chút đi." Để cho Mạnh Tây Nguyệt đợi nàng lâu như vậy, Hạ Ngữ An có chút áy náy, nhưng trong lòng lại âm thầm vui sướng.
Vừa mới ra ngoài thì gặp ngay nữ chính đang đi vào chỉnh sửa lớp trang điểm.
Là một tiểu hoa đang hot - Từ Sở Sở.
Đối phương vừa mới nhìn thấy Hạ Ngữ An trang điểm tinh xảo, xinh đẹp thì sắc mặt có chút căng thẳng.
Trong phim, cô ta làm thế thân cho nhân vật Gia Nguyệt hoàng hậu của Hạ Ngữ An.
Có một cảnh phim khi cô ta được phong phi tần, phải mặc lễ phục năm đó của Gia Nguyệt hoàng hậu, Thục phi, lúc này mới có thể khơi dậy chút thương hại của hoàng đế.
Gương mặt của Từ Sở Sở đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Bình thường mặc dù không nhìn rõ, nhưng dưới ống kính lại trở nên cứng đờ, bây giờ lại so sánh với Hạ Ngữ An, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết, đến lúc đó, dưới weibo của cô ta sẽ có một đống antifan tràn vào.
Bị một người mới không biết ở đâu ra giẫm đạp lên mặt mũi như vậy, trong lòng cô ta có chút tức giận.
Xung quanh không có bất cứ ai khác, cô ta cũng không cần ngụy trang, hừ một tiếng, lúc đi ngang qua, va một phát vào người Hạ Ngữ An, lực rất mạnh.
Trâm trân châu trên đầu Hạ Ngữ An rớt xuống hơn phân nửa.
Từ Sở Sở không thèm nhìn Hạ Ngữ An, bỏ đi thẳng.
Người khác cần lấy lòng