"Anh Đoạn, như anh thấy đó, tôi đã có bạn gái." Cô chặn tay Hạ Ngữ An lại, trượt xuống, mười ngón đan xen chặt chẽ, đầu ngón tay gõ lên mu bàn tay của Hạ Ngữ An một cái.
Động tác nhỏ dưới bàn, Đoàn Cảnh không biết.
Bây giờ, anh quá sợ hãi.
Họ chia tay còn chưa được nửa năm.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bạn gái cũ đã từ bỏ quá khứ, bắt đầu một tình cảm mới, đồng thời đối tượng hẹn hò còn là người cùng giới.
Cái sau khiếp sợ hơn cái trước.
Đoàn Cảnh thường chạy ra nước ngoài, tình yêu đồng tính anh cũng đã nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy không ít.
Ngoài việc có chút bất ngờ ra, anh ta còn có chút khó chịu.
Anh ta vô thức uống một hớp nước: "Tây...Tây Nguyệt."
Được Mạnh Tây Nguyệt nắm tay, Hạ Ngữ An cuối cùng cũng đã khôi phục lý trí, được nghe thấy cô hào phóng thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, chỉ cảm thấy trái tim như trộn lẫn mật, rất ngọt ngào, nhưng lại nghe thấy gã hồ ly tinh này vẫn không yên phận, âm thầm liếc anh ta, hung dữ bảo vệ chủ quyền của mình: "Đã chia tay rồi, đừng kêu tên thân mật như vậy.
Lần này, Mạnh Tây Nguyệt không lên tiếng, giữa lông mày mang theo sự dung túng.
Đoàn Cảnh cười khổ: "Tôi biết rồi."
Anh ta sắp có một suất diễn.
Lần này, anh ta cố tình dành ra chút thời gian, muốn quay về chữa lành tình cảm của hai người, nhưng đối phương đã không còn đứng yên tại chỗ đợi anh ta nữa rồi.
Trước khi đi, anh ta nói: "Chúc hai người hạnh phúc."
Gương mặt của Mạnh Tây Nguyệt dịu lại: "Cảm ơn."
Hạ Ngữ An khó chịu nhìn anh ta một cái: "Đương nhiên chúng tôi sẽ luôn hạnh phúc rồi.
Lần sau không cho phép anh gặp riêng Mạnh Tây Nguyệt nữa."
Ngụ ý, nhất định phải được sự đồng ý của nàng, có mặt nàng, mới được gặp mặt.
Hạ Ngữ An cảm thấy bản thân rất khoan dung độ lượng.
Nhưng trong mắt của Đoàn Cảnh, cô Hạ này, ghen tuông quá mức, địch ý đối với anh ta quá lớn, người còn lại thì lựa chọn bao dung cho sự tùy hứng này của đối phương.
Đoàn Cảnh thật sự đã cảm nhận được, Mạnh Tây Nguyệt hoàn toàn không thuộc về anh ta nữa, u buồn càng sâu: "Tạm biệt."
Sau khi người kia bỏ đi, căn phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Mạnh Tây Nguyệt mở miệng: "Ngữ An, xin lỗi."
Hạ Ngữ An đỏ mắt, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ trắng trẻo, vô cùng đáng thương: "Mạnh Tây Nguyệt, chị thật quá đáng.
Chị gặp bạn trai cũ cũng không nói với em, rõ ràng em mới là bạn gái hiện tại của chị mà."
Nhìn dáng vẻ uất ức đến mức rơi nước mắt của đối phương, cả người Mạnh Tây Nguyệt cứng đờ, tay chân luống cuống.
Cô vươn tay, đầu ngón tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt của đối phương.
Nước mắt nóng hổi khiến cho ngón tay cô run lên, tim cũng như bị kim đâm, đau âm ỉ.
"Chị sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tây Nguyệt biết yêu, rất nhiều chuyện cô đều không biết.
Cô có thể học dần.
Cho nên, Mạnh Tây Nguyệt nghiêng người hôn lên khóe mắt của Hạ Ngữ An: "Ngữ An, đừng khóc mà, được không?"
"Tim chị đau lắm."
Hạ Ngữ An ngơ ngác.
Nước mắt trên lông mi thuận thế trượt xuống.
Nàng ngây người nhìn Mạnh Tây Nguyệt, gương mặt lập tức đỏ lên, luống cuống giơ tay lau nước mắt trên mặt: "Mạnh Tây Nguyệt, em...!em không khóc."
Lập tức dịu dàng lẩm bẩm mấy tiếng, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: "Lần này em không tức giận.
Lần sau, nếu như chị còn như vậy nữa thì có hôn em, em cũng không tha thứ cho chị đâu."
Mặt của Mạnh Tây Nguyệt đầy sự dịu dàng: "Được."
Hạ Ngữ An hài lòng, nợ cũ xem như sang trang mới, dù sao gã bạn trai cũ kia sao có thể sánh bằng nàng chứ.
Mạnh Tây Nguyệt thích nàng nhất.
Từ đâu đến thì chạy về nơi đó đi.
Chướng mắt.
"Xin lỗi, không đi đón em được." Mạnh Tây Nguyệt nhéo nhéo ngón tay Hạ Ngữ An, hơi mím môi.
Cô là một người yêu thất bại.
Giọng nói của Hạ Ngữ An dịu dàng, đôi mắt được nước mắt gột rửa mang theo ánh sáng long lanh, nhìn Mạnh Tây Nguyệt: "Là em cố tình không nói cho chị biết, là muốn cho chị một bất ngờ đó."
"Mạnh Tây Nguyệt, chị có nhớ em không.
Em nhớ chị lắm đó."
Nói xong, Hạ Ngữ An không tự chủ cười thành tiếng.
Tâm trạng của nàng đến nhanh, đi cũng nhanh, bây giờ trong đầu đều là chắc chắn ba ngày này Mạnh Tây Nguyệt rất nhớ nàng.
Thấy Hạ Ngữ An cười, Mạnh Tây Nguyệt cũng không kìm lòng được nở nụ cười dịu dàng.
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của đối phương, Mạnh Tây Nguyệt hơi cúi đầu, đối với sự thẳng thắn của Hạ Ngữ An, cô luôn luôn bó tay, vành tai ửng đỏ: "Rất nhớ em."
Hạ Ngữ An bị hàng lông mi dài của cô quyến rũ, ho một tiếng: "Hôm nay em không đón chị tan làm được.
Em ở nhà đợi chị."
Mạnh Tây Nguyệt: "Được."
Hai người ra khỏi phòng, nhân viên phục vụ ở sảnh chính nhìn thấy Hạ Ngữ An, ánh mắt đầy vẻ nhiều chuyện.
Lúc đi vào, Hạ Ngữ An mang giày cao gót tám phân, thật sự khiến cho nàng toát ra khí thế, biểu cảm trên mặt càng xinh đẹp lạnh lùng, bước đi mang theo gió.
Dáng vẻ đó rõ ràng là đang đi đánh ghen.
Bây giờ, đối phương đã đi xuống.
Kết quả lại nắm tay một cô gái xinh đẹp, cười tươi như hoa.
Lúc đầu, họ còn nghĩ rằng sẽ có một trận đại chiến, thật không ngờ.
Còn nữa, họ càng to gan hơn.
Họ đi qua đi lại trước cửa phòng, bất ngờ vì không nghe thấy tiếng đánh nhau.
Kết quả, người đàn ông ra ngoài trước, mặc dù đeo kính đen, nhưng vẻ mặt có chút khó coi.
Cuối cùng, họ chờ đợi đủ kiểu, thì nhìn thấy hai người vốn dĩ là quan hệ tình địch, bây giờ lại dính nhau còn hơn cả tình nhân.
Quả dưa này, họ không hiểu.
Nhưng mà, không cản trở họ có ấn tượng sâu sắc với Hạ Ngữ An.
Bởi vì chiếc xe có giá trị hàng chục triệu mà đối phương dừng lại trước cửa nhà hàng của họ, ngay cả chìa khóa cũng chưa rút ra.
Nếu không phải trước cửa nhà hàng của họ có bảo vệ, còn có camera giám sát, thì chiếc xe này, đã không còn từ lâu rồi.
Cũng khó nói, đối phương căn bản cũng không để ý chút tiền này.
Nghĩ như vậy, họ không kìm được sự ghen tị.
Sau khi Mạnh Tây Nguyệt tiễn Hạ Ngữ An về, rất nhanh lại lao vào công việc.
Ba ngày sau, Thiên Vũ sẽ tổ chứ đại hội cổ đông.
Bây giờ, nhà họ