"Ngữ An."
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Hạ Ngữ An nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngước mặt nhìn thấy là Mạnh Tây Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia sáng, giọng nói lộ ra sự vui sướng: "Mạnh Tây Nguyệt, chị tan làm rồi à? Mau đến đây, em giới thiệu với chị một chút, đây là chị em tốt của em, Kỷ Thi."
Kỷ Thi ra nước ngoài gần hai năm, hôm nay vừa mới trở về.
Họ đã quen biết nhau từ hồi cấp hai, đến đại học đều học chung một trường, tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Nhưng mà, lúc trước Kỷ Thi ra nước ngoài rất vội vàng.
Một nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng - Mary Donald nhìn trúng linh hồn trong thiết kế của cô ấy, muốn nhận cô ấy làm học trò.
Kỷ Thi cũng chỉ suy nghĩ trong vòng một ngày, lập tức đi ngay, đi một cái là đằng đẵng hai năm trời.
Trong lúc đó, họ tổng cộng cũng chỉ mới gặp mặt hai lần.
Khi đó, Hạ Ngữ An còn đang theo đuổi Lệ Đình, đối phương cũng bận rộn, liên lạc tự nhiên bị gián đoạn.
Thời gian hai năm, ngoài việc lúc đầu Hạ Ngữ An ra nước ngoài tìm cô ấy hai lần thì số lần liên lạc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng mà, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm chị em giữa hai người.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn người đứng bên cạnh Hạ Ngữ An.
Ánh mắt rơi lên gương mặt ngây thơ, xinh đẹp kia.
Những người chị em bạn dì hoa nhựa của Hạ Ngữ An không có người nào không xinh đẹp.
Người chị em tốt này dĩ nhiên cũng rất xinh.
Nhưng mà, điều khiến cho Mạnh Tây Nguyệt chú ý hơn cả chính là tên của đối phương.
Kỷ Thi, sau này đấu đá với nữ chính gần một trăm chương, một nữ phụ độc ác khác.
Nữ phụ độc ác này không giống như Hạ Ngữ An.
Đối phương là thế lực đối lập với nữ chính trong ngành thiết kế.
Kỷ Thi là nhà thiết kế thiên tài, là bạn học chung thầy với nữ chính Đinh Dao Dao.
Đợi năm năm sau khi nữ chính học xong quay về, hai người sẽ làm nhà thiết kế của cùng một công ty.
Kỷ Thi quản lý bộ phận thiết kế, quá mức độc đoán, lộng quyền trong thiết kế, nảy sinh đủ loại cọ xát không vui với nữ chính khi vừa về nước.
Cuối cùng, trong một giải thi đấu thiết kế quốc tế bị nữ chính đánh bại, bị xóa tên khỏi ngành thiết kế.
"Kỷ Thi, đây là bạn gái của mình, Mạnh Tây Nguyệt." Trước giờ Hạ Ngữ An không hề che giấu mối quan hệ giữa mình và Mạnh Tây Nguyệt.
Lúc nói đến quan hệ của hai người, đôi mắt luôn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nghe thấy Hạ Ngữ An giới thiệu, gương mặt vốn lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt cũng thả lỏng dần, mang theo sự dịu dàng.
Cô vươn tay: "Chào cô."
Kỷ Thi nghe thấy Hạ Ngữ An giới thiệu, thật sự bị kinh ngạc.
Hai năm trước, lúc cô ta ra đi, Hạ Ngữ An vẫn trước sau như một chạy theo sau lưng Lệ Đình.
Kết quả vừa mới quay trở về, ngay cả xu hướng tính dục cũng thay đổi rồi.
Cô ta nghi ngờ, bản thân không phải ra nước ngoài hai năm, mà là mười năm rồi, thay đổi thật sự quá nhanh, ánh mắt rơi lên gương mặt hạnh phúc của Hạ Ngữ An.
Kỷ Thi im lặng một chút, giơ tay nắm lại, mang theo nụ cười thật lòng trên gương mặt: "Chào cô."
Ba giây, hai người tách ra.
Hạ Ngữ An đề nghị: "Hay là đi ăn cơm chung đi, xem như chúc mừng cậu quay về nước."
Kỷ Thi mang theo nụ cười hoài niệm: "Mình muốn muốn đến quán ăn Thái Gia."
Đó là nơi họ thường xuyên lui đến khi còn đi học.
Nhà cô ấy chỉ là một gia đình bình thường.
Khi đó, tiền tiêu vặt của cô ấy chỉ có vài trăm tệ, còn Hạ Ngữ An lại gấp mấy chục lần của cô ấy.
Bình thường, đối phương nhắc đến đủ loại nhãn hiệu xa xỉ, cô ta không hiểu thứ gì cả.
Cũng bởi vì lúc trước cô ấy vẽ cho Hạ Ngữ An một bức phát thảo, cho nên mới lọt vào mắt của Hạ Ngữ An.
Đối phương đưa cô ấy gia nhập vào cái vòng kia.
Một món đồ đối phương tiện tay đưa cho cô ấy, giá trị cũng đã hơn vạn.
Cô ấy chưa từng xem điều đó như lẽ đương nhiên.
Ở chung lâu, trước giờ cô ấy chưa từng cho rằng Hạ Ngữ An đưa đồ cho mình là một loại bố thí.
Cô ấy biết đối phương thật sự cảm thấy món đồ đó thích hợp với cô ấy, cho nên mới mua cho cô ấy, vừa chân thành, tha thiết lại vô cùng thẳng thắn.
Cô ấy cũng muốn báo đáp đối phương.
Cô ấy lấy hết dũng khí, thấp thỏm mời Hạ Ngữ An đến một quán ăn bình dân.
Quán ăn Thái Gia.
Hoàn cảnh yên tĩnh, mặt tiền nhà hàng sạch sẽ, thoáng mát.
Hạ Ngữ An không chút do dự, lập tức đi ngay.
Sau đó nữa, nơi này trở thành căn cứ bí mật của hai người.
Cứ cách một khoảng thời gian thì cô ấy đều sẽ mời Hạ Ngữ An ăn một bữa cơm ở chỗ này.
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, trên gương mặt của Hạ Ngữ An cũng mang theo sự hoài niệm: "Từ sau khi cậu rời đi, mình cũng không còn đến đó nữa, không biết hương vị có thay đổi không."
Kỷ Thi cười nói: "Cũng không biết bà chủ còn nhớ mình không ha.
Ngữ An, chắc chắn cậu vẫn còn nhớ, lúc trước, mỗi lần đến đó, bà chủ đều khen cậu xinh đẹp, còn cho chúng ta thêm một món ăn nữa."
Hạ Ngữ An cười vô cùng tùy ý, khoa trương: "Thì mình vốn xinh đẹp mà."
Hai người cười cười nói nói, Mạnh Tây Nguyệt ở một bên hoàn toàn không chen lời vào.
Cô hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của đối phương.
Kết quả, Hạ Ngữ An vẫn còn nhớ đến quá khứ hoàn toàn không cảm nhận được.
Cô mím môi, môi bị mím chặt thành một đường thẳng tắp xinh đẹp, để lộ ra mấy phần tủi thân.
Ánh mắt rơi lên nụ cười xinh xắn của Hạ Ngữ An dành cho Kỷ Thi.
Vài giây sau, cô vươn tay nắm lấy tay của đối phương.
Hạ Ngữ An cảm thấy tay mình được nắm lấy, quay đầu nhìn Mạnh Tây Nguyệt, cười càng thêm xinh đẹp, xán lạn, nắm lại bàn tay có hơi lạnh của đối phương.
Đối diện với gương mặt rạng rỡ kia, vẻ mặt của Mạnh Tây Nguyệt dịu dàng hơn một chút nhưng mà, đối phương chỉ cười với cô trong chốc lát rồi lại quay gương mặt rạng rỡ sang người chị em tốt kia.
Đôi mắt dịu dàng có chút ngơ ngác, lông mi khẽ run, trong lòng có nhiều loại cảm xúc, hơi chua chát.
Cô cúi đầu, lông mi rủ xuống đôi mắt tạo thành một mảng tối, im lặng đi theo bước chân của Hạ Ngữ An, bên tai là tiếng cười nói vui vẻ của hai người họ.
Mạnh Tây Nguyệt lái xe, mở định vị, đi đến quán ăn Thái Gia.
Hạ Ngữ An ngồi bên cạnh ghế lái.
Kỷ Thi ngồi trên băng ghế phía sau.
Hạ Ngữ An quay đầu nhìn về phía Kỷ Thi.
Hai năm cách xa, dường như nói mãi không hết.
Trong xe tiếp tục tràn ngập tiếng cười nói của hai người.
Ngày thường, lúc lái xe, Hạ Ngữ An luôn nói rất nhiều.
Cô thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.
Lý trí của cô cho rằng nói chuyện khi đang lái xe, là không tôn trọng mạng sống.
Lên xe lâu như vậy, ngoài việc hỏi địa điểm, nói với nàng vài câu, thì không còn gì nữa.
Đối phương vẫn như cũ, nói rất nhiều, nhưng đối tượng không còn là cô nữa.
Trong lòng Mạnh Tây Nguyệt không vui, sự sợ hãi lạnh lẽo thoáng chốc quét sạch đại não tỉnh táo từ trước đến nay của cô, vô thức kêu lên: "Ngữ An."
Hạ Ngữ An dừng lại, nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt, giọng nói của đối phương mang theo sự lo lắng không che giấu được.
Nàng vôi vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Tây Nguyệt xiết chặt tay lái, lý trí quay lại: "Sắp đến rồi."
Hạ Ngữ An không phản ứng kịp, ồ một tiếng, khó hiểu nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt, chỉ thấy hàm dưới căng cứng của đối phương.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Ngữ An khó hiểu, suy nghĩ, không còn hứng thú trò chuyện với Kỷ Thi nữa, trong xe phút chốc yên tĩnh lại.
Đôi tay xiết chặt của Mạnh Tây Nguyệt chậm rãi thả lỏng.
Cô cũng không hề nói dối.
Sắp đến quán ăn Thái Gia rồi.
Chỉ khoảng năm phút, đã đến nơi.
Tìm chỗ đậu xe, dừng xe xong, Hạ Ngữ An và Kỷ Thi bước xuống xe trước.
Bây giờ đã đến thời gian tan học, đồng phục xanh trắng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy.
Lúc đó đang học lớp 8, nàng luôn ghét bỏ đồng phục không xinh đẹp kia, cứ làm loạn không muốn mặc, vẫn