Nàng nói bóng nói gió, dĩ nhiên Mạnh Tây Nguyệt nghe hiểu.
Trong đôi mắt của cô phản chiếu rõ hình bóng của nàng.
Mái tóc dài hơi xoăn rối tung rối mù, vết móng tay trên đôi má trắng nõn trông càng thêm thê thảm.
Son môi được bôi tỉ mỉ bị lem ra khóe môi, trên cánh tay trắng trẻo lộ ra ngoài cũng có mấy vệt đỏ do bị túm lấy, nhưng may mà không bị trầy.
Mạnh Tây Nguyệt nghiêm túc vuốt tóc cho Hạ Ngữ An: "Ngữ An, em làm tốt lắm."
Hạ Ngữ An ngây người một lúc, sau đó mỉm cười vui vẻ.
Trong đôi mắt cười kia như chứa đựng những vì sao, dường như cả một mảng trời đều rơi vào trong đôi mắt ấy, lóe sáng lại chói mắt.
Từ khi trái tim bắt đầu xao động đến giờ Mạnh Tây Nguyệt vẫn chưa từng bình tĩnh lại.
Yết hầu chuyển động, không lên tiếng.
Ánh mắt dời sang ba người kia.
Dáng vẻ chật vật không khác Hạ Ngữ An.
Ba người co cụm lại với nhau, đối diện với ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt.
Cơ thể run rẩy.
Đôi mắt kia lạnh thấu xương, giống như một tảng băng, khiến người nào nhìn thẳng vào cũng sẽ hoảng sợ, hoàn toàn mất hết sự phách lối khi nói xấu sau lưng người khác lúc nãy.
Người nào người nấy đều cúi đầu như chim cút, không dám nói tiếng nào.
Nhanh như vậy đã nhát gan rồi.
Mạnh Tây Nguyệt không có ý định không truy cứu.
Cô mở miệng, giọng nói nặng nề và lạnh lẽo: "Người đi cùng với mấy người đâu?"
Vừa dứt lời, ba người đàn ông mặc âu phục ở một bên cũng không dám giả chết nữa, vội vàng nói.
Người cao ráo mặc âu phục cười nịnh: "Tổng giám đốc Mạnh, thật ngại quá, là tôi không dạy dỗ tốt."
Người hơi mập cũng phụ họa: "Đúng vậy, tổng giám đốc Mạnh.
Chuyện này là do chúng tôi không đúng, là lỗi của chúng tôi, không quản lí tốt, khiến cho cô Hạ bị thương."
Người đầu trọc, bụng bia mặc âu phục mở miệng: "Tổng giám đốc Mạnh, cô yên tâm, quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại, nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, cô thấy thế nào?"
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt đặt trên ba cô gái vẫn luôn rụt đầu không dám mở miệng, lại quay sang ba người đàn ông không ngừng nói xin lỗi, ánh mắt sắc bén: "Nói xấu sau lưng người khác, nên dạy dỗ cho tốt."
"Phó tổng giám đốc Trần của Gia Viễn, tổng giám đốc Lý của Phú Hồng, quản lí Chu của Vạn Vực." Trí nhớ của Mạnh Tây Nguyệt rất tốt.
Ba người này đã từng gửi hợp đồng hợp tác.
NS vẫn còn đang cân nhắc.
Bây giờ, cô trực tiếp thông báo: "Ngay cả người bên cạnh mà mấy người còn không dạy dỗ tốt được, NS có cơ sở để nghi ngờ năng lực quản lí của công ty ba vị.
Tạm thời không cân nhắc chuyện hợp tác."
Vừa nói xong, sắc mặt của ba người tái đi.
Hợp tác với NS có ý nghĩa như thế nào, không ai hiểu rõ hơn bọn họ.
Nhưng cái đùi này, bị ba người bạn gái mà họ đưa đến làm hỏng mất rồi.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ba cô gái kia đều cực kỳ không tốt.
Quản lí Chu đầu trọc của Vạn Vực tiến đến tát cô gái váy đỏ một cái: "Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Mạnh và cô Hạ đi."
Cô gái váy đỏ là tình nhân được ông ta bao nuôi, bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời, đẹp hơn nhiều so với cái bà già ở nhà.
Hôm nay đưa cô ta đến đây là để có chút mặt mũi, không ngờ lại gây ra phiền phức lớn như vậy cho ông ta.
Nếu như có thể kí hợp đồng với NS, chức vị của ông ta sẽ được thăng lên một chút.
Bây giờ thì hỏng rồi, ông ta sắp mất việc rồi.
Sức lực của đàn ông trời sinh lớn hơn nhiều so với phụ nữ.
Một cái tát này khiến cho mặt của cô gái váy đỏ lập tức sưng lên, cơ thể run rẩy, lúc nãy nói cho đã miệng bây giờ chỉ còn lại sự hối hận: "Xin...!xin lỗi."
Cái tát này cũng cho cô gái váy trắng và cô gái váy đỏ vẫn luôn túm tụm với nhau một lời cảnh cáo, vội vàng xin lỗi không ngừng.
Mạnh Tây Nguyệt không xem vở kịch vui này.
Cô không cần lời xin lỗi, nắm lấy tay Hạ Ngữ An, nhìn vết đỏ nhàn nhạt trên gương mặt nàng, ánh mắt mang theo sự đau lòng, dịu dàng: "Chị dẫn em đi bệnh viện xem thử."
Hạ Ngữ An lại càng không thèm để ý đến ba cô gái kia.
Nàng cười tủm tỉm, nói: "Được."
Hai người cứ thế bỏ đi.
Hạ Kha ở bên cạnh nhìn bóng lưng hài hòa của hai người họ, cảm giác kì lạ trong lòng càng ngày càng nặng.
Nhưng mà, bây giờ anh ấy nên giải quyết chuyện người khác bắt nạt em gái của anh ấy rồi.
Cách giải quyết của anh ấy cũng giống như Mạnh Tây Nguyệt: "Ngữ An là em gái của tôi.
Hạ thị có một nửa là của em ấy.
Hạ thị cũng tạm thời không cân nhắc hợp tác với ba vị."
Chuyện này không khác gì thêm một trận sét đánh giữa trời quang.
Ánh mắt của ba người đàn ông mặc âu phục nhìn về phía ba cô gái lắm mồm gây chuyện kia như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Có thể đoán được, chỉ cần NS và Hạ thị một ngày chưa chịu mở miệng thì những ngày tháng kế tiếp của ba cô gái này chắc chắn không dễ chịu.
Ở trước mặt mọi người, ba cô gái này đã bị nêu tên, nếu như còn muốn tìm kim chủ, sẽ không ai muốn vì họ mà đắc tội với hai công ty lớn.
Điều gì đang chờ đợi bọn họ, ba người đều hiểu rõ, chỉ là bây giờ có hối hận cũng đã muộn màng.
Hạ Ngữ An ngồi trong xe, đang cầm chiếc gương nhỏ xem gương mặt của mình, vết đỏ dài và mảnh nhìn cực kì kinh khủng.
Hạ Ngữ An uất ức đến mức muốn rơi nước mắt.
Nàng thích nhất là gương mặt của mình.
Nàng nước mắt lưng tròng nói: "Mạnh Tây Nguyệt, có phải gương mặt của em bị phá hủy rồi không?"
Mạnh Tây Nguyệt nắm chặt tay của nàng, vỗ nhè nhẹ trấn an: "Không đâu vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Cũng may không bị trầy, bôi chút thuốc là được.
Cô đưa Hạ Ngữ An đến bệnh viện kiểm tra, là muốn xem thử còn có tổn thương nào khác hay không.
Một chọi ba, Hạ Ngữ An quá bị thua thiệt.
Hạ Ngữ An khịt mũi một cái, thật ra nàng cũng biết sẽ không bị hủy dung, nhưng chỉ là không kiềm chế được nói thêm: "Vậy nếu như em xấu rồi, thì chị phải thích em nhiều hơn lúc trước nữa nha."
Trong lòng Mạnh Tây Nguyệt dâng lên từng gợn sóng.
Cô nói một cách chắc chắn: "Được."
Trợ lí Lý bị ngăn cách ở phía trước vách ngăn, nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng run lên, vẻ kinh ngạc trên gương mặt không rút đi được.
Sao anh ta cứ cảm thấy nó sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Hay là, anh ta nghĩ bậy rồi?
Cuộc đối thoại ở phía sau anh ta vẫn còn tiếp tục.
Nghe thấy cô nói như vậy, Hạ Ngữ An rất hài lòng.
Nàng tựa lên vai Mạnh Tây Nguyệt, chơi đùa với mấy đầu ngón tay của cô.
Vừa nghĩ đến ba người kia, trong lòng lập tức tức giận, tủi thân thay cho Mạnh Tây Nguyệt: "Bọn họ dựa vào cái gì mà dám nói xấu chị chứ?"
Mạnh Tây Nguyệt bóp bóp đầu ngón tay của Hạ Ngữ An: "Đừng giận."
Hạ Ngữ An tựa đầu trên vai Mạnh Tây Nguyệt, nhìn lông mi dày của cô, trên mặt không tan được ý cười: "Rõ ràng chị tốt như vậy mà."
"Chắc chắn bọn họ bị mù rồi."
Vừa dứt lời, môi của nàng liền bị chặn lại.
Nàng ngơ ngác trừng mắt nhìn.
Đôi mắt kia quá sáng, Mạnh Tây Nguyệt không kiềm chế được giơ tay lên che lại đôi mắt đầy ánh sao kia.
Lông mi dài cọ vào lòng bàn tay mang theo sự tê dại.
Kiềm lòng không đặng, Mạnh Tây Nguyệt cắn một cái lên môi nàng.
Cánh mũi giao thoa, hơi thở quẩn quanh.
Mùi hương lạnh nhàn