Trợ lí Lý ngồi trong xe đợi khoảng chừng hai mươi phút, đang nhàm chán lướt điện thoại chơi thì nhìn thấy trước xe, tổng giám đốc Mạnh và cô Hạ nắm tay nhau đi đến.
Hoàn toàn khác hẳn với một Mạnh Tây Nguyệt lạnh lùng, trầm ngâm ngồi trong xe lúc nãy.
Từ góc độ này của anh ta, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lông mi cụp xuống tạo thành một đường cong dịu dàng, hơi nghiêng đầu, lắng nghe giọng nói của người bên cạnh, trên môi là nụ cười mỉm.
Dáng vẻ lạnh lùng tan biến, mang theo sự cưng chiều dịu dàng.
Mạnh Tây Nguyệt sang trọng, nội liễm.
Cô Hạ thì tỏa sáng, xinh đẹp.
Tay của hai người thân mật nắm chặt tay của đối phương thì cũng thôi đi.
Cả người cũng muốn dính sát vào nhau.
Hơi quay đầu, nụ cười xinh đẹp lại xán lạn, đôi mắt cong lên, giống như hàng vạn sao trời rót vào đôi mắt màu trà nhạt kia, chỉ chứa được một người trong đó.
Bầu không khí giữa hai người vừa ấm áp vừa như đang phát sáng.
Chỉ nhìn họ thôi, trợ lí Lý đã không kiềm lòng được mà mỉm cười theo.
Đi đến trước chiếc xe, Hạ Ngữ An mặt đối mặt, hai cánh tay nắm lấy tay Mạnh Tây Nguyệt, chớp mắt, giọng nói mang theo sự không nỡ: "Vậy chị đi làm tốt nha.
Em về nhà trước đợi chị."
Công việc hôm nay của Hạ Ngữ An đã kết thúc.
Mạnh Tây Nguyệt thì chưa.
Cô đến đây đã làm chậm trễ tiến độ công việc.
Mạnh Tây Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Hạ Ngữ An lắc lắc tay của Mạnh Tây Nguyệt, giọng nói mềm nhũn: "Vậy chị mau làm xong việc đi nhé.
Em muốn đi nghỉ dưỡng với chị."
Đôi mắt sâu như mực của Mạnh Tây Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc trả lời: "Chị hứa."
Vừa dứt lời, trên môi được bao trùm trong sự mềm mại.
Mạnh Tây Nguyệt chỉ cảm thấy môi có chút nhói nhói.
Bị cắn một cái.
Hạ Ngữ An lùi lại, tinh nghịch nháy mắt với cô: "Đây là trừng phạt đó."
Lông mi cụp xuống run lên một cái.
Mạnh Tây Nguyệt giơ tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho đối phương, trong mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt: "Được."
Đợi sau khi Mạnh Tây Nguyệt đi, Hạ Ngữ An lên xe bảo mẫu.
Chung Nhạc nhìn thấy mặt của Hạ Ngữ An phiếm hồng, dáng vẻ cô gái nhỏ ngọt ngào.
Không có Mạnh Tây Nguyệt nhưng Chung Nhajc vẫn cảm nhận được sự sến súa kia, ho một tiếng: "Chị Hạ, còn muốn nhận quảng cáo không?"
Kế hoạch nghỉ dưỡng mà trưa nay họ sắp xếp đã không còn dùng được nữa rồi.
Lâm Kỳ cũng hỏi theo: "Đúng đó, chị Hạ, có cần em thông báo người đại diện sắp xếp không?"
Hạ Ngữ An ngồi trên ghế tựa, suy nghĩ.
Nếu như đã vạch ra kế hoạch rồi thì không nên lãng phí, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Kỷ Thi.
"Đi tránh rét không?"
Đối phương trả lời: "Muốn đi lắm, nhưng bận việc rồi.
Mình vừa mới nhậm chức, quá nhiều chuyện phải làm."
Ngắn ngủi mấy chữ, tràn đầy oán niệm.
Hạ Ngữ An nhắn lại một câu, kêu nàng làm việc cho tốt rồi bắt đầu trầm tư.
Có nên hẹn mấy người chị em kia không, nhưng nghĩ đến việc bản thân muốn đi để thư giãn thì lập tức từ bỏ.
Ánh mắt bỗng nhìn về phía hai trợ lí nhỏ, hài lòng: "Hai người muốn đi tránh rét không?"
Chung Nhạc và Lâm Kỳ đồng thời gật đầu.
Hạ Ngữ An nói vô cùng tùy hứng: "Trở về sắp xếp một chút đi, ngày mai tôi đưa hai người đi.
Hai người ngồi trong xe không thể khống chế nổi tiếng thét.
Sau sự phấn khích, Chung Nhạc hỏi: "Chị Hạ, chị đi nghỉ dưỡng thì tổng giám đốc Mạnh làm sao bây giờ?"
Lúc nãy Mạnh Tây Nguyệt mới nói cho nàng biết ngày mai cô phải đi công tác vài ngày.
Trong nhà không có hơi ấm của Mạnh Tây Nguyệt thì nàng không muốn ở đó đâu.
"Hết cách rồi, chị ấy đi công tác.
Tôi chỉ có thể đi nghỉ dưỡng thôi." Giọng nói mang theo cảm giác trống trải, u buồn.
Chung Nhạc và Lâm Kỳ: "..." Xin lỗi nha, chỉ có tụi em đi chung với chị thôi.
Hạ Ngữ An thấy họ mắc nghẹn, liếc nhìn: "Tôi có nói với hai người thì cũng được gì, hai người cũng không hiểu."
Chung Nhạc và Lâm Kỳ đã đi theo bên cạnh nàng được một khoảng thời gian rồi.
Tình hình của hai người họ, nàng cũng rõ đến bảy tám phần.
Đều độc thân.
Chung Nhạc, Lâm Kỳ: "..." Xin lỗi nha, tụi em đều độc thân.
Chẳng hiểu sao lại bị dồn cẩu lương, nhưng vẫn không làm giảm bớt sự hưng phấn của Chung Nhạc và Lâm Kỳ.
Sắp ra nước ngoài tránh rét rồi.
Đối phương hào phóng dẫn họ theo, sự ngưỡng mộ đối với tư bản của họ đã lấn áp tất cả.
Không phải chỉ là phát cẩu lương ngầm thôi sao, cứ đến đi, họ còn chịu được.
Hạ Ngữ An lập tức mất hết hứng thú.
Mạnh Tây Nguyệt chạy về công ty.
Đi đến Ảnh Thị Thành một chuyến dù sao cũng làm trễ nải không ít thời gian, vừa mới trở về đã bắt đầu lao vào công việc.
Sau hai giờ làm việc liên tục, thư kí Cao đi vào, báo cáo kết quả: "Tổng giám đốc, Lệ Đình bán đi 30% cổ phần, đã mua được 12%."
Cộng thêm 31% trước đó, tổng cộng là 43%.
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu: "Ừ, đã đủ rồi." Bây giờ, NS mới là cổ đông lớn nhất của Thiên Vũ.
Có được quyền khống chế tuyệt đối Thiên Vũ.
"Thông báo một chút, một tuần sau Thiên Vũ sẽ tổ chức đại hội cổ đông."
Là thời điểm có thể bắt đầu kế hoạch thu mua.
Hành động của cô lớn như vậy, không hề che giấu nói với thư kí Cao.
Dụng ý của cô, dĩ nhiên thư kí Cao đã đoán ra được kế hoạch tiếp theo của Mạnh Tây Nguyệt, đấy kính mắt: "Vâng, tổng giám đốc."
Sau khi anh ta đi, Mạnh Tây Nguyệt lại bắt đầu lao vào công việc.
Nhà họ Lệ.
Phòng sách.
Lệ Trác hung hăng cầm giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu trong tay ném xuống đất, răn đe: "Lệ Đình, con có còn để ba vào mắt không? Chuyện lớn như vậy mà con lại tự quyết định sao?"
Đôi mắt ưng của Lệ Đình mang theo sự kiên quyết, giống như bướng bỉnh bất cần: "Ba à, bây giờ tất cả mọi người đều xem nhà họ Lệ chúng ta như trò cười, ngay cả Thiên Vũ mà ba trải qua bao nhiêu khó khăn mới gây dựng được cũng đã vụt khỏi tầm tay của nhà họ Lệ.
Bọn họ có tư cách gì chứ?"
"Ba, ba cam tâm sao?"
Lệ Trác thật sự không cam tâm.
Đó là giang sơn mà ông ta giành lấy được, cứ thế tùy tiện đổi chủ.
Ông ta trầm giọng nói: "Không cam tâm thì sao chứ? Lệ Đình à, con quá xốc nỗi.
Con không nên bán 30% cổ phần này."
Nếu như còn 30% cổ phần này, tương lai còn có thể lật ngược thế cờ.
Bây giờ thì hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Trong mắt Lệ Đình tràn đầy lệ khí, mang theo sự tự tin: "Ba, khi đó ba có thể làm liều tạo ra được một Thiên Vũ, vậy con cũng có thể.
Có số tiền kia, tương lai của công ty mới cũng sẽ không thua kém Thiên Vũ trước kia."
Lệ Trác trầm ngâm.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, có nói nhiều cũng vô dụng: "Lệ Đình, con đừng để ba thất vọng."
Lệ Đình: "Yên tâm."
Lệ Đình đưa ra quyết định bán cổ phiếu là bởi vì như Mạnh Tây Nguyệt đã nói.
Công ty Nicolas thật sự xuất hiện vấn đề về hàng hóa, chỉ có khai thác thị trường bên thứ ba thì mới có thể đổi hướng nguy cơ.
Khi tin tức kia truyền vào trong nước, nội bộ Thiên Vũ lại càng thêm xem thường anh ta, cho rằng anh ta không có năng lực quản lí công ty.
Lệ Đình âm thầm ghi