" Sao Giản Kiều thay chiếc váy thôi mà cũng lâu như vậy chứ, cậu ấy đâu có ưa cái tính lề mề, chậm chạp này đâu." Trương Miễu Miễu nói nhỏ nhưng lại bị Lục Diễn Diễn nghe thấy được.
" Cô ta chắc là thử hết tất cả đồ trong phòng của cái cô minh tinh đó luôn quá.
Con gái như cô ta thì cũng chỉ biết chăm chút vào đây bản thân thôi, chứ biết làm gì?" Chưa hiểu chuyện gì mà Lục Diễn Diễn đã nói một tràng đầy ngôn ngữ mỉa mai Giản Kiều.
Lục Bắc Kì ngồi bên cạnh mà còn cảm thấy tức thay thì hỏi xem Hoắc Thẩm Dịch có điên tiết không? " Lục Diễn Diễn em có thôi đi không? Giản Kiều không đến nổi thế đâu, cô ấy còn giản dị hơn cả em đó." Lục Bắc Kì quát thẳng vào mặt em gái mình.
" Tôi có câu tặng cô là biết thì thưa thì thốt mà không biết thì dựa cột mà nghe, hãy im lặng và đừng nên quan tâm đ ến chuyện không phải của mình.
Không lại mang họa vào thân thì khổ." Trương Miễu Miễu nhìn Lục Diễn Diễn với vẻ đắc ý mà không ngại tặng cho cô em này một câu nói rất đắng.
Bạch Kiến Sinh cùng Cao Lãnh cũng phải khiếp cái tài ăn nói của cô, đứng cạnh nhưng chẳng dám hé miệng nói nửa lời.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt Hoắc Thẩm Dịch thì không ổn lắm.
Hắn đứng dậy theo quán tính mà đi về hướng phòng Giản Kiều đang thay đồ.
Trương Miễu Miễu thấy vậy cũng chạy theo sau, mà Bạch Kiến Sinh thì vợ chạy anh đuổi theo nên tính ra là cả ba người cùng đi.
" Giản Kiều, cậu thay xong chưa vậy?" Cô bạn Trương gõ cửa mà lên tiếng hỏi.
Nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy tiếng Giản Kiều phản hồi lại.
Lo lắng mà vội vàng cầm tay khóa mở cửa, tìm hết một lượt trong phòng mà không thấy ai nên cả hết đều hoảng cả lên.
" Chia ra tìm đi." Bạch Kiến Sinh nói.
Hoắc Thẩm Dịch tự dưng có cảm giác bất an trong người, hắn nhanh chân mà tìm hết một lượt các phòng còn lại.
Trương Miễu Miễu cũng chạy vạy khắp nơi tìm cô bạn của mình, còn Bạch Kiến Sinh thì chạy đi báo tin cho hội Cao Lãnh cùng Lục Bắc Kì.
Nhập cuộc cùng tìm vợ cho Hoắc Thẩm Dịch, Cao Lãnh dặn dò Lục Diễn Diễn cùng đi nhưng cô ta khăng khăng không chịu mà ở lại một mình.
Tầm vài ba tiếng sau, cả hết họp mặt lại một chỗ mà nhìn vẻ mặt ai ai cũng đều là sự thất vọng khiến Hoắc Thẩm Dịch đen sì mặt lại như cái đít nồi.
Hoắc Thẩm Dịch cứ thế đấm mạnh lên bức tường cạnh bên, máu cứ thế mà chảy ra nhưng hắn mặc kệ rồi lại đi tìm Giản Kiều.
Không biết từ lúc nào hắn lại bắt đầu lo lắng cho cô đến vậy nữa.
Đến một góc khuất, có một nhà kho đông lạnh nhưng lại cắm biển là cấm vào bên trong khi không được cho phép.
Lúc đầu Hoắc Thẩm Dịch cũng đã không nghi ngờ gì mà rời đi nhưng được một lúc hắn lại như được linh tính mách bảo mà quay lại chỗ này.
Đứng trước cánh cửa đang đóng kín lại này hắn như cảm thấy có thứ gì đó lôi kéo hắn ấn nút mở cửa.
Cánh cửa dần dần hé ra lỗ hỏng hắn đi vào rồi lên tiếng " Giản Kiều, cô có ở đây không?"
Nghe thấy có ai đó gọi mình nhưng lại vì lạnh quá mà cô không nói