Rầm.
Tiếng đóng cửa làm mấy người giúp việc đang dọn dẹp ở gần đó tim như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Vừa lúc nãy họ còn phải trợn tròn đôi mắt đến nổi tưởng chừng như không thể tin nổi rằng đây là sự thật.
Bắt đầu cho những cuộc bàn tán ra vào xôn xao.
" Ê các cô vừa nhìn thấy gì không? Thiếu gia nhà chúng ta không phải dị ứng với phụ nữ à." Một người giúp việc mở lời trước.
Những người khác lần lượt mà ùa theo " Haiz, không biết cô gái này sống được bao lâu.
"
" Chúng ta nên đối xử với cô ấy thế nào đây? Chắc là tình nhân của thiếu gia thôi, đắc tội tí không sao đâu nhỉ?"
"...."
" Đủ rồi đó, mau đi làm việc của các cô đi." Đang bàn tán xôn xao thì bị cắt ngang bởi một giọng nói khá trầm, bóng dáng cao mà gầy gò của người quản gia chiếu lên bức tường đối diện.
Người có quyền trong nhà này sau Hoắc Thẩm Dịch còn có Tư Kim Chung, ông là quản gia của nhà họ Hoắc ba đời rồi.
Đến cả Hoắc Thẩm Dịch còn phải nể ông thì mấy con người lẻo mép này dám không nghe lời cho được à.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại thiếu gia nhà họ vốn mắc chứng sạch sẽ cơ mà lần này lại bế một người phụ nữ về nhà thì cớ sao không thấy lạ.
Đến cả Lão Trương còn không dám tin vào mắt mình.
Vậy nên trở về vài tiếng trước sẽ rõ hơn, sau khi tra được rõ thân phận của Giản Kiều thì Hoắc Thẩm Dịch liền dùng trực thăng đến nhà của cô.
Nhưng thật bất ngờ là vừa vào cửa đã thấy những con người tự cho là đúng đang đánh đập cô một cách tàn nhẫn.
May mà hắn đến kịp, không thì Giản Kiều cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Rồi tiếp theo mới có cái cảnh trên để mọi người được một phen ngỡ ngàng ngơ ngác.
………
Khóa trái cửa hắn áp sát cô lên giường mà hôn.
" Ưmm...ưm.
Anh bị điên à, buông tôi ra." Giản Kiều vừng vẫy đẩy Hoắc Thẩm Dịch ra bằng cách cắn mạnh lấy môi hắn ta.
Hoắc Thẩm Dịch nhận thấy được cơn đau truyền đến từ môi mình, máu chảy ra mới chịu buông lỏng Giản Kiều.
Rồi hắn từ từ đưa đôi mắt ấy, đôi mắt của một con dã thú thích giết chóc nhìn cô.
" Hừ, đúng là loại phụ nữ kém cỏi.
" Tên đàn ông với khuôn mặt lạnh khẽ nhếch miệng, tặc lưỡi mà vứt câu nói sĩ nhục lên người Giản Kiều.
"...!" Giản Kiều không biết nói gì mà thầm chửi rủa Hoắc Thẩm Dịch trong lòng.
Đầu óc tên này có vấn đề à.
Anh ta nghĩ mình là ai mà dám mắng mình...Khoan, hình như lúc nãy mình nghe bố gọi hắn là Hoắc thiếu...lẽ nào là tên đàn ông trong lời đồn đó sao? Nhưng mà Giản Kiều à mày không được sợ anh ta, mày phải mạnh mẽ lên... Giản Kiều mặt mày nhăn nhó, tối sầm lại mà suy nghĩ.
Bao nhiêu thứ bắt đầu vụt qua trong đầu cô, rồi bỗng cơn sợ hãi ùa đến.
Cô không thể đắc tội với tên đàn ông trước mặt này được vì cô biết hắn chính là Hoắc Thẩm Dịch.
Người mà ai ai cũng phải khiếp sợ, lại ưa cái bênh sạch sẽ đến chết người nữa chứ.
Nhưng cái con người này