Khoảng chừng hai mươi phút sau, Hoắc Thẩm Dịch mới mua cháo trở về phòng bệnh.
Vừa mở cửa hắn đã thấy Bạch Kiến Sinh cùng Trương Miễu Miễu đang ngồi nói chuyện với Giản Kiều.
Bất giác bạn học Trương Miễu Miễu nhìn thấy trên tay Hoắc Thẩm Dịch có cái hộp gì đó nên tò mò hỏi.
" Cái gì trên tay anh vậy?" Như bị chất vấn hắn quay đầu mà tránh có tình tránh mặt mọi người ở đây.
Vì một người từ trước đến nay vốn tự cao, tự đại giờ đây là chạy đôn chạy đáo khắp nơi chỉ để mua cháo cho một cô gái chứ.
Đời mà đâu ai biết được trước tương lai, người đàn ông đưa hộp cháo đặt lên bàn rồi nhìn Giản Kiều mà buông lời " Ăn đi." Tiến đến chiếc ghế cạnh Bạch Kiến Sinh mà ngồi vắt chéo chân, hắn vừa tính cầm điếu thuốc lên hít thì bị Giản Kiều cản lại " Anh đừng hút thuốc trong bệnh viện, khó chịu."
" Lão Hoắc đã muốn hút thì bệnh viện cũng không cản nổi cậu ta đâu.
Kệ đi." Bạch Kiến Sinh nhìn về hướng Giản Kiều mà nói với khuôn mặt vui vẻ.
Anh thật sự không tin chỉ vì lời nói của Giản Kiều mà Hoắc Thẩm Dịch thay đổi việc mình muốn làm đâu.
Nhưng mà thật sự anh đã bị hắt một cốc nước lạnh vào mặt rất đậm vì lão bạn già của mình đã vứt cả gói thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi dựa lưng vào bức tường mà chẳng nói gì thêm.
" Giản Kiều không thích ăn đậu, cháo này hay là thôi đừng ăn nữa.
Để mình đi mua cái khác cho cậu." Trương Miễu Miễu mở nắp hộp ra rồi lên tiếng than vãn.
" Thôi, không sao đâu.
Mình cố ăn vậy, đừng lãng phí nữa." Giản Kiều nhìn Trương Miễu Miễu rồi dịu dàng nói.
Cô thật sự chẳng muốn phụ tấm lòng của Hoắc Thẩm Dịch vì có lẽ đây là lần đầu hắn chăm sóc cô chu đáo như này.
Nghe thấy lời này từ xa Hoắc Thẩm Dịch cũng lên tiếng " Đổ đi rồi tôi mua thứ khác."
" Không cần đâu, mất thời gian lắm hay là chiều xuất viện đi.
Về nước để còn đi học nữa, bỏ lỡ nhiều tiết quá thầy cô lại nói." Mặc dù bị bệnh nhưng mà cô gái này vẫn rất ham học, tầm này rồi Trương Miễu Miễu cũng thấy bất lực thay.
………………
Nhà chính Hoắc gia.
Tự dưng đang yến đang lành thì Tần gia lại hẹn ngày mai đến nhà họ Hoắc ngỏ ý muốn nhờ vả giúp họ tìm cháu gái.
Mấy chục năm nay rồi mà bọn họ vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Tần Gia Yến.
Thật sự có nhiều bài báo nói rằng cô gái này đã mất nhưng Tần gia vẫn không chịu được sự mất mát cô cháu gái cưng này.
Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
" Lão Hoắc, mai ông rảnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp." Tần Thủy Hoàng nói.
Ông của Hoắc Thẩm Dịch thấy ở đầu dây bên kia vọng đến tiếng người anh em của mình thì cũng không ngại mà đáp lại " Tôi lúc nào cũng rảnh, quan trọng ông có thời gian đến chơi hay không thôi.
Ngày mai ông đến rồi chúng ta đánh ván cờ rồi nói chuyện luôn."
Cuộc trò chuyện diễn ra êm đẹp rồi kết thúc, bà Hoắc cũng ở cạnh nên hiểu ra đôi điều từ lời nói của Tần Thủy Hoàng.
Bà chắc chắn lần này họ thật sự và nhất định phải tìm cho ra cô cháu gái này bằng mọi giá.
Đêm đó cả nhà ngồi vào bàn ăn với không