Hoắc Thẩm Dịch sau khi thức dậy việc đầu tiên mà hắn để ý là nhìn xen Giản Kiều đã dậy chưa.
Nhưng không thấy cô đâu nữa, nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay hắn mời hoàn hồn lại.
Rõ là đã tám giờ sáng rồi, không phải hắn hẹn báo thức năm giờ rưỡi sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì việc này cũng chỉ có Giản Kiều mới làm được thôi.
Nhanh chóng mở máy tính làm cho xong cái dự án đấu thầu miếng đất cổ ở một khu phố cũ.
Nhưng lạ là việc tính toán đã được giải quyết rất chi tiết, lại còn có ghi chú.
"Hừ, cũng không đến nỗi vô dụng." Cảm thán một câu, Hoắc Thẩm Dịch nhanh chân sửa soạn lại để đến công ty.
"Thẩm Dịch, không ăn sáng à?" Diệp Linh nhìn thằng oắt con của mình mà hỏi.
Nhưng hắn tâm đâu nữa mà ăn với chả uống, tám giờ rồi đây có lẽ là lần đầu hắn dậy muộn như vậy.
Từ trước đến nay cũng chỉ có lần này là hắn mới được ngon giấc, cũng không biết lý do là vì sao nữa.
………………
" Hoắc Thiếu Khanh cậu nhất quyết không kèm học cho tôi đúng không?" Giản Kiều tức giận mà nói.
Nhưng cái tên bên cạnh vẫn không để tâm gì, hắn vẫn cứ chăm chăm làm bài tập.
Mặc kệ Giản Kiều có van xin hay là chửi bới gì cũng giả vờ như không nghe.
"Được thôi, tôi đi nhờ lớp trưởng Đông Nam." Lần này có vẻ như cô tức giận rồi, còn chẳng thèm nhờ Hoắc Thiếu Khanh lấy một lần nữa.
Trương Miễu Miễu cũng đã nhìn thấy được mưu kế ấp ủ của Giản Kiều nên ùa vào để tăng thêm tính k1ch thích.
"Đông Nam, cậu cũng chỉ bài cho tôi với.
Trong lớp cũng chỉ có cậu mới giúp được bọn tôi thôi." Trương Miễu Miễu nói.
Đông Nam là một chàng trai được nhiều cô gái mến mộ nhất của khối, à thật ra vẫn là Hoắc Thiếu Khanh.
Nhưng vì cái tính lạnh băng đó của anh ta mà chưa ai dám lại gần nhưng so về nhan sắc, học vấn thì đương nhiên không ai bì được.
Nói chung Đông Nam cũng đẹp trai, học giỏi lại ôn hòa nữa nên mấy ngày kệ cận tiếp theo đó đều là anh kèm cho Giản Kiều và Trương Miễu Miễu.
Hai người cũng rất cảm kích anh nên thường xuyên đi ăn trưa cùng nhau ở căng tin khiến rất nhiều cô gái hiểu lầm, ghen tị.
Hôm nay cũng là buổi học cuối cùng trước kì thi rồi nhưng Đông Nam lại có việc xin nghỉ không đi học.
"Chết thật rồi, bây giờ phải làm sao? Tớ còn một bài toán khó chưa kịp hỏi." Giản Kiều mặt mày ủ rủ, tay chống cằm mà than vãn.
Hoắc Thiếu Khanh đi từ đằng xa đến, trên tay là một cuốn sổ ghi chép môn toán cùng mấy bộ đề liên quan.
Anh đặt lên trên bàn rồi lạnh giọng mà lên tiếng "Tôi đã giải rất rõ ràng mấy bài khó cho cô rồi, nhớ ôn mà thi không thì chẳng ai cứu nổi cô đâu."
Nói xong anh rời đi để lại Giản Kiều cùng Trương Miễu Miễu mấy dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu.
"Người này là thần thánh hay ác quỷ vậy, thất thường hơn cả thời tiết nữa.
Nhưng mà kệ đi bọn mình mau lật xem có bài này không." Trương Miễu Miễu nói.
"Còn chẳng phải tại Hoắc Thẩm Dịch sao cứ bắt mình nghỉ gần một tuần nên giờ mới thế này đó.
Không thì mình cũng chẳng cần khổ sở thế đâu, thế mà mình cố giúp anh ta làm cho xong mấy cái dự án đấy." Đúng là không than không chịu được.
May thay là Giản Kiều khá thông minh nên chỉ cần nhìn cách giải một lần là có thể làm được mấy bài khó hơn dạng gần giống.
…………………
"Bác Chung, Hoắc Thẩm Dịch còn chưa về hả?" Cũng một tuần rồi cô chưa về biệt thự, đúng lúc cuối tuần nên đi taxi về cùng Trương Miễu Miễu.
Nghĩ mà thấy lạ đây cũng là lần đầu Bạch Kiến Sinh không đi đón bạn học Trương đây.
Không biết mấy tên đàn ông này lại đang làm gì