Giản Kiều cả chiều về nhà đều chẳng để tâm đến chuyện gì mà chăm chỉ ôn bài.
Mà lòng thầm mắng Còn không phải tại cái tên Hoắc Thẩm Dịch đó sao, ai bảo xin nghỉ cho mình tận một tuần rồi giờ chẳng hiểu cái mít gì.
Thêm cả cái tên Hoắc Thiếu Khanh nữa, dạy cũng không nên hồn gì.
Cứ im im hỏi thì trả lời không hỏi thì cũng không chịu mở miệng nói thêm từ nào.
Đúng là hai tên này nên kết nghĩa anh em.
Bỗng dưng Giản Kiều dừng việc học lại mà lẩm bẩm "Không phải chứ, Hoắc Thẩm Dịch rồi Hoắc Thiếu Khanh.
Hai tên này đều là họ Hoắc không lẽ là anh em thật, ơ hay sao bây giờ mình mới nhận ra nhỉ? Nhìn bọn họ cũng giống nhau quá rồi đấy, mình phải tìm cơ hội hỏi xem sao."
Tiếng chim véo von trên cành như để báo hiệu một ngày lại sắp kết thúc rồi.
Ánh nắng chiều cũng không còn nặng sắc, trên bầu trời trong kia từng đám mây lần lượt nối đuôi nhau chạy nhảy lon ton về phía cuối chân bể.
Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng động vậy nhỏ thủ thỉ có một cô nàng đang say mê đọc sách, nhìn theo góc nghiêng quả thật thành trì, vua quan cũng phải đổ gục sớm.
Hạ Vy đứng tỉa cành từ xa cùng mấy nữ giúp việc khác phải hết lời khen ngợi, từ khi quen Giản Kiều đến giờ đúng thật cô như có thêm một đứa em gái vậy.
Mặc dù Hoắc Thẩm Dịch có dặn dò tất cả mọi người gọi Giản Kiều là tiểu thư nhưng cô lại luôn bảo mọi người đừng quá khách sáo, lại còn lịch sự mà giúp mọi người làm việc nữa.
Có lẽ đi hết một lượt cả cái nước này xem, có người nào thuộc tầng lớp giàu có như Giản Kiều mà lại phải làm mấy việc đó hay không.
Cô có nhất thiết phải hạ mình ngang hàng với bọn họ, thế nên mấy người từng nói xấu cô cũng nên xem lại bản thân cho đàng hoàng.
"Hạ Vy, chị lấy giúp em ly nước với chân em hơi mỏi không đứng dậy được." Vừa nhắc đến cô thì cô đã gọi rồi.
"Được được, em chờ một lúc nhé." Hạ Vy nghe Giản Kiều nhờ vả thì liền nhanh chân làm ngay.
Mang nước đến cho Giản Kiều uống, cô cuối người xuống mà ân cần nói "Đưa chân đây chị bóp cho, xem em học kìa có cần phải chú tâm thế không? Cũng sắp tối rồi nghỉ đi tối học tiếp học giờ hoàng hôn không tốt tí nài đâu."
Giản Kiều cũng gật gật đầu nghe lời khuyên, nhưng việc xoa bóp chân thì thôi vậy.
Chỉ đành nhờ Hạ Vy đỡ mình lên phòng.
Ai ngờ lại bắt gặp Hoắc Thẩm Dịch, anh thấy cô có vẻ khá khó khăn trong việc đi lại nên bế xóc cô lên.
Mặc cho Giản Kiều mặt đỏ như trái gấc mà la hét bảo anh ta thả mình xuống nhưng hắn vẫn kệ như không nghe.
"Cũng chỉ có thiếu gia mới làm như vậy thôi, đúng là thay đổi thật rồi." Hạ Vy cảm thán.
Lên đến