Song ở một không gian bặt vô âm tín nào đó, sau bữa ăn tối không ai nói lấy một từ nào thì giờ đây vẫn vậy.
Hoắc Thẩm Dịch vốn dĩ từ lâu hắn đã là một người lạnh lùng sẵn nhưng giờ đến ngay cả Giản Kiều cũng trở thành một pho tượng từ lúc nào không hay.
Chiếc tivi bị cô chiếm trọn để học ngoại ngữ, máy tính thì cứ chạy như bị virut xâm nhập.
Chắc là không ai để ý cô đang làm cái gì trên máy tính đâu nhỉ.
Cho đến khi Hạ Vy mở miệng hỏi "Giản Kiều, em đang làm gì vậy?"
Lúc đầu cô chăm chú quá mà không nghe thấy nhưng vì bị gọi tên nhiều lần cô mới hoàn hồn lại.
Thấy Hạ Vy đứng cạnh từ bao giờ Giản Kiều hơi ngại mà nói "Em đang tạo một vài mã code thôi, chắc là cũng gần xong rồi.
À mà hôm nay chị không về nhà sao?"
"Cũng tám giờ đêm rồi, chắc là hôm nay chị cùng mấy cô giúp việc nữa sẽ ở lại đây.
Thế em học đi, chị đi dọn dẹp lại phòng ngủ một cái đã." Nhanh chóng mà khép lại cuộc trò chuyện, Hạ Vy lấy đại một cái lý do mà rời đi để dành thời gian cho Giản Kiều yên tĩnh học.
Khoảng tầm một tiếng sau, Giản Kiều gập máy tính lại tắt tivi rồi ôm đống sách vở đi lên lầu.
Cô thật sự hơi buồn ngủ rồi nhưng vẫn cố mở mắt để ôn cho xong nốt mấy kiến thức về cách giải dạng câu khó.
Tự dưng đầu cô lóe lên một tia sáng gì đó, lon ton mà chạy sang phòng của Hoắc Thẩm Dịch.
Thấy cửa còn hé mở cô tò mò mà nhìn vào trong, thì ra người đàn ông này đang làm việc.
Nhìn từ góc độ này cũng chỉ thấy được mỗi bóng lưng vạm vỡ, đầy săn chắc mà thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ làm Giản Kiều hoa hết cả mắt lên rồi.
Cô đúng thật là mê trai nhưng người đàn ông trước mặt này liệu cô có với tới không.
Hắn cái gì cũng tốt còn cô thì chẳng có thứ gì.
Nghĩ đến đây Giản Kiều lại cảm thấy tự ti, mà quay lưng xuống nhà bếp.
"Mình phải kiếm thứ gì đó ăn thôi, để xem trong tủ lạnh còn gì không?" Giản Kiều mở tủ lạnh ra đúng thật là đồ của nhà giàu, cái gì cũng có.
Còn có cả sữa chua uống cơ lẽ nào là Hoắc Thẩm Dịch thích ăn thứ này? Đầu Giản Kiều như nhảy số vội ôm hết cả một lóc sữa uống cùng một trái táo từ từ lên phòng.
Vừa ăn vừa học quả là sướng nhất rồi, nhưng dù có làm đi làm lại bài toán này cô vẫn thấy không ổn.
Kết quả cho ra cũng chỉ xấp xỉ gần bằng nhau mà thôi, chắc chắn là sai ở đâu rồi.
Hay là đi nhờ anh ta giúp thử nhỉ, chẳng lẽ lại nhỏ nhen đến nỗi làm tiến sĩ rồi mà giải giúp mình một bài toán cũng không chịu. Giản Kiều bỉm môi mà vắt não suy nghĩ.
"Hoắc Thẩm Dịch tôi có chuyện cần anh giúp." Sau một hồi lâu đấu tranh tâm lý thì Giản Kiều cũng hạ quyết tâm đi nhờ người đàn ông phòng kế bên giúp đỡ.
Haha, giá như mà anh ta chịu giúp thì hay quá rồi.
Đúng như dự đoán Hoắc Thẩm Dịch đã cho cô vào phòng, chiếc kính cận nhẹ mà hắn đeo quả thực khiến người ta