"Sao hai anh lại về muộn thế nhỉ, không lẽ là có chuyện gì rồi chăng?" Lục Diễn Diễn ngồi đối diện với Giản Kiều mà không thấy cô chị này có phải ứng quan tâm gì đến Hoắc Thẩm Dịch nên cô ta nhanh miệng nói trước.
"Bọn anh đến rồi đây, cháu chào ông, bà, chào cô, chú.
Đã để mọi người chờ lâu rồi." Lục Bắc Kì vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng của em gái mình nên đáp ngay luôn.
Hoắc Thẩm Dịch không nói gì mà nhanh chân đi đến ngồi cạnh cô nhóc nhà mình.
Hắn thì thầm bên tai Giản Kiều "Tối nay cô phải ngủ với tôi, mấy hôm nay tôi mệt lắm."
"...."
Tên này lại bị gì vậy? Hắn đúng là hết thuốc chữa rồi. Mặt đỏ như trái gấc đến mùa chín rộ, chẳng biết mở miệng như thế nào để mà đáp trả cái tên đàn ông bên cạnh nữa.
Diệp Linh đi từ phòng bếp ra cùng với mấy người làm trên tay là những món ăn giản dị.
Có rau củ, thịt cá, đủ thể loại mặc dù nhà giàu nhưng những món ăn không thể cứ tùy tiện mà đưa vào dạ dày.
Diệp Linh cũng ngồi cạnh Giản Kiều cộng thêm sự quan tâm nữa nên bà luôn gắp thức ăn cho cô.
Nhưng trong mấy món ăn từ đầu đến cuối chẳng thấy Giản Kiều đụng địa đến là món đậu xào thịt tỏi ớt.
"Ăn món này đi, ngon lắm sao lại phải kiêng dè chứ." Diệp Linh gắp lên bát Giản Kiều mà vui cười nói.
Bởi bà không biết rằng cô bị dị ứng với đậu.
Nhưng Hoắc Thẩm Dịch thì khác, sống chung với cô lâu như vậy nên hắn cũng biết không ít về những thứ không tốt cho cô.
Hắn cầm đựa lên rồi gắp miếng đậu từ bát của cô rồi ăn lấy.
"Sao con lại ăn của Giản Kiều cả đầy đĩa đó mà? Cái tên nhóc này." Diệp Linh mắng mỏ Hoắc Thẩm Dịch rồi lại tính gắp miếng khác cho cô nhưng bị thằng con chặn lại "Cô ấy bị dị ứng với đậu."
Hừ, sao anh Thẩm Dịch lại nắm rõ mọi thứ về cô ta như vậy cơ chứ? Không được mình không cam tâm để một người phụ nữ vừa mới quen được một năm mà đã chiếm lấy anh Thẩm Dịch. Lục Diễn Diễn cắn môi dưới mà ganh tị.
"Cô xin lỗi, tại cô không biết là con bị dị ứng với đậu nhưng mà quả thực món này rất ngon." Đúng là bái phục bà mẹ này câu trước thì tội lỗi nhưng câu sau là lại khen món ăn rồi.
Ngon nhưng cô cũng có ăn được đâu.
Giản Kiều gượng cười mà quơ tay ngỏ ý không sao, dù gì cô cũng không muốn gây mất hòa khí.
"Không ăn được thì thôi, mỗi việc ăn uống nữa mà còn kiêng với kị gì." Ông nội của Hoắc Thẩm Dịch nghiêm nghị buông lời.
Đã thế rồi thì còn ai dám mở miệng cãi đâu, nhưng có vẻ Hoắc Thẩm Dịch hơi khó chịu vì lời nói này.
Hắn tặc lưỡi rồi nói "Nếu bà cũng dị ứng như vậy thì ông có nói như này không? Người của mình mà không bảo vệ thì để thằng khác cướp mất à."
Hừ, tím hết cả mặt đúng là có được thằng cháu mát lòng mát dạ quá trời.
Đến cả Diệp Linh và Lâm Hồng Nhung cũng phải cười mà không ra tiếng vì đây là lần đầu Hoắc Thẩm Dịch chọc tức ông nội đến mức này.
Lục Bắc Kì cũng phải sợ rồi, anh chắc chắn rằng cái lão bạn già