Chờ Hoắc Thẩm Dịch đi làm về, Giản Kiều liền chạy đến cạnh anh chu môi hỏi xem ý kiến về việc có nên đi dự tiệc đính hôn của Giản Trinh Trinh hay không.
"Em thích thì đi nhưng lỡ mà xảy...." Đang định nói gì đó thì đột nhiên anh dừng lại, chuyển hướng qua nói cái khác.
"...."
"Còn tận mấy ngày nữa mà lo gì sớm thế, ngày mai anh đưa em đến một nơi." Hoắc Thẩm Dịch đặt tay lên đầu của Giản Kiều mà xoa nhẹ.
Đôi má nhạy cảm lại ửng hồng, cô liền gật đầu đồng ý rất nhanh mà không cần biết là đi đâu.
Cũng dần sang mùa xuân rồi, lễ Tết cũng đến gần với mọi nhà, người người tấp nập trên đường phố mua sắm đồ dùng chuẩn bị cho một năm mới sắp tới.
Giản Kiều ở ngồi thẫn thờ trong căn phòng nghĩ ngợi về khoảng thời gian một năm qua ở bên cạnh người đàn ông có quyền có thế kia.
Từ việc được giúp trong khách sạn cho đến nhiều lần được anh bảo vệ.
Quả thật là cô đã rung động trước Hoắc Thẩm Dịch.
Có lẽ nếu gửi tấm thân này cho người đàn ông này thì cả đời cô cũng không cần phải lo lắng mấy nữa.
Việc học còn đang dang dở thế nên việc tiếp nhận tình cảm cũng cần phải e dè đôi chút.
Cô vẫn chưa biết bố của mình ở đâu, liệu ông ấy có đi tìm cô không? Lẽ nào cô lại phải mang cái họ Giản không danh không phận này mãi được.
Ting! Ting! Ting!
Liên tiếp mấy dòng tin nhắn được gửi đến điện thoại của Giản Kiều, cầm máy lên xem thử thì phát hiện ra là Trương Miễu Miễu hẹn cô một lát nữa đi siêu thị.
Ok! Chỉ gọn gọn một từ ngắn ngủn nhưng Trương Miễu Miễu cũng thấy vui rồi.
………
Hai tiếng sau.
"Dạo này cậu và Hoắc Thẩm Dịch sao rồi?" Trương Miễu Miễu đi trước Giản Kiều rồi quay người lại đi lùi, miệng không ngừng hỏi.
Giản Kiều cũng tinh ý đi sát cô bạn để đề phòng đụng trúng người khác lại thêm phiền.
Cô gượng cười mà đáp lời "Thì cũng bình thường, chỉ là siêng nấu ăn, siêng đưa mình đi dạo hơn thôi."
Haha, thế mà bình thường nữa à.
Trương Miễu Miễu không thể hiểu đối với Giản Kiều như thế nào mới là lạ nữa.
"Chỉ thế thôi à? Hết rồi?" Chưa vừa lòng với những đáp án trên của cô gái đối diện, Trương Miễu Miễu chạy đến gần ôm lấy tay phải của Giản Kiều gắng hỏi.
Vì không để ý mà Giản Kiều xê dịch người qua một bên vô tình đụng trúng một người đàn ông.
Vội vàng ngõ lời xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều ạ.
Anh không sao chứ? Để tôi giúp anh." Cúi người xuống nhặt một số sách rơi dưới sàn cho người đàn ông.
Tần Bác Khâm không trách Giản Kiều mà còn cảm ơn cô vì đã nhặt sách giúp nữa.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt, anh chàng có hơi ngỡ ngàng.
"Mạo phép cho tôi biết quý danh của cô được không?" Tần Bác Khâm hơi nóng vội mà hỏi.
Đúng là hai người như có thần giao cách cảm, cứ