Rồi lại một ngày dài dằng dặc trôi qua, cuối cùng thì hai cô gái cũng sắp được biết cái mục địch thần bí của hai tên đàn ông kia rồi.
Quan Vũ quay về khách sạn mời Giản Kiều và Trương Miễu Miễu lên xe rời đi.
Chiếc xe cứ thế băng qua hết con đường này đến con đường khác rồi dừng trước một lâu dài rộng lớn, nguy nga của giới quý tộc.
"Đây là đâu vậy Quan Vũ?" Giản Kiều hỏi.
"Là lâu đài của thái tử Waels, tên khác của ngài ấy là Phù Đổng Trác Thiên.
Chờ một lát nữa lão đại sẽ xuống đón hai người." Quan Vũ cũng không hiểu tại sao lần này Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh lại dẫn hai cô gái này đến đây nữa.
Nhìn bề ngoài là cả một lâu đài nhiều người mơ ước chứ bên trong là cả một bãi sắn bắn chết chóc.
Ai không biết thì không sao chứ biết rồi thì cũng chẳng mấy ai bình tĩnh nổi mười giây.
"Này, xuống xe đi." Từ ngoài cửa xe truyền đến tiếng của Hoắc Thẩm Dịch làm Giản Kiều và Trương Miễu Miễu phải chú ý đến.
Nắm lấy tay của hai người đàn ông như đi dự tiệc, gương mặt thành thật không biết chuyện gì đang xảy ra đã nói rõ cho Hoắc Thẩm Dịch biết cô nhóc của mình đang rất lo lắng.
"Thả lỏng đi có ai làm gì em đâu mà cứ làm bày cái bộ mặt khó ở này ra là sao?" Hoắc Thẩm Dịch trêu chọc Giản Kiều.
Trương Miễu Miễu cũng có dự cảm không lành gì với cái lâu đài thái tử này mấy.
Cô cứ khăng khăng hỏi rõ trước khi bước qua cánh cửa đầy hoa văn cổ kính đối diện.
Bạch Kiến Sinh cũng không thể hiểu nổi, tại sao đã đi cạnh anh rồi mà còn sợ chứ.
Có gì anh lo tất mà.
"Vào rồi biết cứ nói nhiều như thế thật mất sức." Bạch Kiến Sinh hạ giọng khuyên Trương Miễu Miễu đừng hỏi gì thêm nữa.
Đi vào bên trong cái nơi có kiến trúc bên ngoài nguy nga kia là một cái nơi giản dị đến bình thường.
Chỉ thấy một người đàn ông độ tuổi ngang với Hoắc Thẩm Dịch và một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng còn rất trẻ trung, mang phong thái nho nhã quý tộc.
"Hừ, lại là khách quý nào tới nữa đây?" Phù Đổng Trác Thiên lạnh lùng buông lời nhưng trong câu nói lại có ý cợt nhả rất rõ ràng khiến người nghe có cảm giác khó chịu.
Hoắc Thẩm Dịch và Bạch Kiến Sinh dẫn Giản Kiều cùng Trương Miễu Miễu đến trước mặt Phù phu nhân.
"Chào hỏi mẹ của thái tử đi." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Giản Kiều và Trương Miễu Miễu lần lượt dùng vốn tiếng anh thông thạo "Xin chào Phù phu nhân."
"Woa, bọn con làm sao biết ta lấy chồng họ Phù?" Chitile mẹ của Phù Đổng Trác Thiên thốt lên với vẻ mặt ngạc nhiên.
Bà là người Anh nên lấy họ của chồng làm tên gọi cho những vị khách mới quen cho dễ.
Giản Kiều nở nụ cười lịch thiệp, giọng điệu nhẹ nhàng giới thiệu lại lý do vì sao mình và Trương Miễu Miễu lại gọi như thế.
"Vâng, tất cả đều là Hoắc Thẩm Dịch nói trước với con ạ.
Tất nhiên con cũng biết người Anh thường không muốn người khác gọi thẳng tên, nên con gọi cô là Phù phu nhân để tỏ lòng thành kính,