Thừa dịp Hề Quảng Bình ban ngày đang làm nhiệm vụ, Hề Nhụy vất vả mới giải được cấm túc rốt cuộc cũng lấy lại được tự do.
Trong sương phòng lầu hai của Du Minh phường, nữ tử một thân váy áo xanh nhạt trong tay đang cầm một chiếc lò lưu ngân phi hoa, cửa phòng "Két" một tiếng bị đẩy ra mới nâng mắt lên.
"Nhụy nhuy." Giang Dư Mộc nhíu mày quay lại.
Hề Nhụy vốn sinh ra cực kỳ xinh đẹp, cũng không phải diễm lệ đoạt người, ngũ quan của nàng lộ ra một ít mềm mại tinh tế của quý nữ kinh đô, mặt mày như họa, sóng mắt lấp lánh rực rỡ.
Lúc này nàng mặc một bộ váy nhung trắng thêu hoa, áo choàng gấm đỏ nhạt mềm mại, làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tóc mây bông bềnh.
"A Mộc." Thấy người trước mắt, Hề Nhụy trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cởi mũ che xuống đưa cho Văn Nhân, lún đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện.
Nghe giọng nói của nàng ủy khuất, Giang Dư Mộc có chút buồn cười, nàng ít nhiều vẫn biết chuyện mấy ngày nay Hề Nhụy trải qua.
Vì thế tránh nặng tìm nhẹ, liền khẽ hỏi: "Hôm nay sao lại không thấy ngươi mặc chiếc váy bách điệp Như Ý Nguyệt tâm tâm niệm niệm trước kia? "
Nàng nhớ rõ Hề Nhụy vì muốn chế tạo bộ váy mới này tích góp ngân lượng rất lâu, lại lôi kéo người khác mới mua được đoạn lụa tuyết màu đỏ rực rỡ kia.
Hôm nay thật vất vả mới có thể ra ngoài nhưng lại không mặc vào một phen thật sự không giống tác phong của nàng.
Không đề cập đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới Hề Nhụy liền buồn bực đến cực điểm.
Nàng đi tới bên cạnh bàn tử đàn, ngón tay giơ lên bưng chén trà bạch ngọc nhấp một ngụm lớn, tức giận nói: "Bị vạch trần! "
Quan thần kinh đô bổng lộc thấp, phụ thân lại cực kỳ thanh liêm, bởi vậy Hề gia cũng không tính là giàu có, nàng mỗi tháng cũng chỉ có một lượng bạc lẻ tiêu vặt.
Nhưng nàng lại tâm tâm niệm niệm lụa tuyết mới của Cẩm Hòa lâu, mấy tháng không ra ngoài mua sắm mới miễn cưỡng tích góp được mua một đoạn, nhưng cũng chỉ mặc một lần.
Ngày đó nửa đêm nàng trèo tường vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nhiều nhất chỉ là bị nước tuyết thấm ướt, nhưng ai ngờ sau khi trở về làn váy kia không biết từ khi nào bị cành cây cào ra một cái lỗ lớn.
Tuy đường may trên lụa tuyết quý hiếm đến từ Tô Châu kia là có thể khắc phục, nhưng nữ công của nàng cũng không quá tinh xảo, cho nên bộ nguyệt váy kia chỉ có thể đặt ở trong tủ quần áo, quả thực phung phí của trời!
Hề Nhụy mệt mỏi đặt khuỷu tay lên bàn chống hai má: "May mà không làm mặt ta trầy xước.
"
Bây giờ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nghe Hề Nhụy nói đến chân tướng, Giang Dư Mộc bật cười, nàng cầm ấm tử sa châm thêm nước trà cho Hề Nhụy, chậm rãi nói: "Cho nên lúc ngươi chạy trốn liền mặc hồng y kia rêu rao, sau đó bị Hề bá bá vừa vặn bắt được? "
Giang Dư Mộc dĩ nhiên đã thành thói quen với hành động thỉnh thoảng kinh người của Hề Nhụy, chỉ là dùng trang phục tinh xảo như vậy chạy trốn quả thực có chút thái quá.
Hề Nhụy không cho là đúng: "Ai quy định chạy trốn không được mặc áo mới?" Nếu như không duy trì vẻ ngoài tốt mọi lúc, ta làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hoa khôi kinh đô này? "
Nàng tự nhiên biết người ngoài bình luận nàng như thế nào, nhưng bình hoa thì làm sao, bình hoa không phải cũng là khẳng định dung mạo của nàng sao?
Nếu đã được khẳng định, tất nhiên là không được phụ kỳ vọng của mọi người.
......
"Phốc——" Quý Bắc Đình cách tường phun ra một ngụm trà.
Nghe lén người khác nói chuyện quả thật không phải chuyện của người quân tử, thế nhưng bức tường này thật sự không cách âm mà thanh âm của vị tiểu thư kia lại không nhỏ, bọn họ lại là người tập võ thính giác so với người bình thường linh mẫn hơn rất nhiều, cho nên muốn tỏ ra hoàn toàn không nghe thấy thực sự là làm khó.
Ngón tay Kỳ Sóc khẽ dừng lại, không biết tại sao lại nghĩ đến ngày đó một đoàn đỏ mò mẫm soi gương đồng trong tuyết.
"Vị tiểu thư này có chút ý tứ."
Quý Bắc Đình lau vết nước trên người, ánh mắt liếc đến Kỳ Sóc bỗng nhiên một bộ dáng như nhìn thấy quỷ: "Ngươi đang cười? "
Kỳ Sóc nâng mắt, vân đạm phong khinh liếc đến: "Xây cầu, quan ngân? "
Quý Bắc Đình: "..."
......
"Không bằng đem váy nguyệt kia của ngươi giao cho ta sửa lại một phen?" Thấy nàng càng nói càng đau lòng, Giang Dư Mộc che khăn cười nói.
Nghe vậy Hề Nhụy chớp chớp mắt, đột nhiên đứng thẳng người lên trong đồng tử hiện lên vui mừng, nàng nắm lấy cánh tay Giang Dư Mộc lắc lắc: "Chỉ có A Mộc là tốt nhất! "
Lúc trước nàng lại không nghĩ tới để A Mộc giúp nàng sửa váy, phải biết rằng nữ công của Giang Dư Mộc ở trong giới quý nữ kinh đô chính là tồn tại số một số hai!
"Ngày mai ta, không, đợi lát nữa để cho A Lăng đem đến Hầu phủ đi."
Giang Dư Mộc mặc dù cùng tuổi với nàng, nhưng cuối năm ngoái gả đến An Dương Hầu phủ trở thành Thế tử phi An Dương, nếu Hề Nhụy không có hành vi từ hôn như vậy, nàng hiện tại hẳn cũng là nữ tử đã có gia đình.
Giang Dư Mộc mặt mày mang theo nụ cười, sau đó vẫy vẫy tay: "Xuân Nguyệt, đem tới đây.
"
Xuân Nguyệt đem hộp gấm màu đỏ nhỏ nhắn trình lên, Hề Nhụy tò mò nhìn lại: "Đây là cái gì? "
Khóa của hộp gấm được mở ra, lọt vào mắt là một hộp phấn mặt bằng sứ trắng tròn nhỏ gọn và tinh xảo.
Chỉ cần liếc mắt một cái nàng liền nhận ra đây là phấn Hoa Sơn Lưu mà ngày đó Kỳ Sóc hồi kinh nàng vội vàng không thể mua được.
Không, cái này so với phấn Hoa Sơn Lưu kia chất lượng còn tốt hơn.
"Biết ngày đó ngươi nhất định không mua được, liền gọi Xuân Nguyệt mua thêm hai hộp." Giang Dư Mộc đẩy hộp gấm đến trước người nàng.
Hề Nhụy chớp chớp mắt dường như có chút không xác định: "...!Này cho ta? "
Giang Dư Mộc gật đầu.
"A Mộc A Mộc ~ ngươi sao có thể...!Sao có thể biết được tâm tư ta như vậy! "Hề Nhụy bỗng dưng bắt lấy cánh tay Giang Dư Mộc lay động, trong con ngươi đen lấp lánh ý cười sáng chói.
"Xem ra Thế tử đối xử với ngươi không tệ, như vậy ta liền yên tâm."
Giang Dư Mộc xuất thân không cao, phụ thân chỉ là một quan thất phẩm nhàn hạ, lúc trước An Dương thế tử cầu hôn còn khiến cho kinh đô gợn sóng.
Tất cả mọi người đều nói là nhà gái trèo cao, Hề Nhụy lại sợ nhà trai quá cường thế, thành thân sẽ làm cho nàng(GDM) chịu ủy khuất, hiện giờ xem ra là nàng(HN) lo lắng nhiều.
Dù sao chất lượng hộp phấn này đối với nữ tử nhà nghèo như các nàng mà nói là tuyệt đối không mua được.
Nghe lời nói, Giang Dư Mộc siết chặt lòng bàn tay trong tay áo, mí mắt khép lại, cô đơn chợt lóe lên, lại cong lên khóe môi: "Ngươi đừng trêu ghẹo ta nữa.
"
Hề Nhụy cùng nàng kết giao chính là trong một lần cung yến cùng các quý nữ khác tranh luận, lúc đó nàng bởi vì thân phận thấp kém không ít lần bị người khi dễ, Hề Nhụy vì nàng giải vây, mà trong những nữ nhi quan lớn kia cũng chỉ có Hề Nhụy chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của nàng.
"Nhụy Nhụy,