Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 2


trước sau

[Nhật ký] Nhân Nhân còn muốn trốn trong phòng bao lâu đây? Đã ba ngày rồi, sao em ấy không chịu ra gặp mình? Có phải vì mình cắn em ấy một cái không? Mình nghĩ ra một cách... Lấy một hộp kẹo sữa, bắt đầu từ cửa để một viên, từng viên từng viên, sau đó trốn trong góc bí mật. Nhìn xem, em ấy thực sự bước ra, nhặt từng viên một, đến khi nhặt tới viên cuối cùng, mình sẽ hehehe. -- Nhật ký của Sở Nam Trúc.

"Người anh em! Đừng kích động! Cưỡng chim đàn ông cũng phạm pháp đó!" Khuôn mặt Kỷ Vãn đầy hoảng sợ, dọa cậu cả người dựng hết cả tóc gáy.

Sở Nam Trúc... Không ngờ lại là kẻ biếи ŧɦái, bị vẻ đẹp trai như vậy làm cho mờ mắt.

Xong đời, Kỷ Vãn tâm như tro tàn, còn phải công lược hắn, còn muốn làm công, cái này vừa mới bắt đầu... Cảm giác cúc hoa cũng lạnh xuống rồi.

Sở Nam Trúc hoàn toàn áp chế sự giãy giụa của Kỷ Vãn, trực tiếp vén vạt áo của cậu lên.

Nhưng mà vừa nhìn thoáng qua đã thấy nốt ruồi Sinh Con màu đỏ tươi, quá chói mắt không thể bỏ qua, động tác vén quần áo của Sở Nam Trúc liền dừng lại.

Sau đó hắn thất vọng buông cậu ra, thất thần nói: "Thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Kinh hãi quá, Kỷ Vãn vội vàng mặc quần áo lại, lấy tay che cổ, suýt chút nữa cậu đã triệu hồi lông thối bản chày gỗ ra đánh gục nam chính rồi.

Lông thối này có tổng cộng ba hình thái.

Dạng lông tơ quấn quanh tay có thể xách tay được, tiếp theo là phiên bản chày gỗ có thể đánh người nhưng không đau, và phiên bản hình người cuối cùng, bí ẩn nhất.

Kỷ Vãn vẫn chưa nhìn thấy phiên bản cuối cùng của nó, tính cách của lông thối giống như một ông chú tính tình cổ quái, Kỷ Vãn cùng nó giao tiếp khá xa cách.

"Vậy... Vậy tôi đi được rồi phải không?" Tuy rằng nhiệm vụ của cậu là tiếp cận nam chính, nhưng nam chính vừa rồi quá đáng sợ, cần phải bàn bạc lại kỹ hơn.

Sở Nam Trúc buông cậu ra, cảm giác cô đơn tràn ngập trên mặt, nghiêng người tránh ra một con đường: "Cậu đi đi."

Kỷ Vãn lập tức chạy đi, nhưng vì không nhìn rõ nên chỉ có thể mò mẫm tìm thang cuốn, lúc này giọng nói của Sở Nam Trúc lại vang lên trên đỉnh đầu.

"Cậu chờ đã." Sở Nam Trúc xuất hiện ở đầu cầu thang, cúi xuống nhìn cái đầu xù xù của Kỷ Vãn.

Sau khi nghe hắn gọi Kỷ Vãn ngước khuôn mặt đáng yêu lên, đôi mắt cận nheo nheo, hắn còn muốn làm gì nữa?

Thực ra khuôn mặt của Kỷ Vãn có hơi non một chút, tuy rằng đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn hay bị nhầm là học sinh trung học, nhưng chắc chắn chiều cao phát triển tốt, chỉ là có hơi gầy, mang lại cảm giác thiếu niên ngây ngô.

Khi nhìn nhau, cả hai đều sững sờ, đây là lần thứ hai, dù không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của Sở Nam Trúc lúc này nhưng Kỷ Vãn vẫn cảm thấy có chút... kỳ lạ.

Thực sự kỳ lạ, có phải hệ thống đã cài đặt bug để cậu công lược nam chính không?

Có chút lo lắng, Kỷ Vãn theo thói quen đẩy chiếc mắt kính không tồn tại trên sống mũi, nhưng chỉ đẩy được không khí: "Sao vậy? Tôi còn có việc." Mắt kính của cậu đã gãy rồi, cậu cần nhanh chóng thay cái mới.

Sở Nam Trúc nhìn chằm chằm cậu một lúc, mới nói: "Không, cậu đi đi, tôi hy vọng mọi chuyện suôn sẻ với cậu."

"Cảm ơn." Kỷ Vãn không hiểu ra làm sao, nam chính này bị phân liệt à.

Vừa biến hóa thành kẻ biếи ŧɦái lột đồ đàn ông, sau đó lại mang đến cảm giác là người ấm áp.

Thật kinh khủng.

Kỷ Vãn dựa vào kỹ năng lăn lê bò lết, cuối cùng cũng tìm thấy được cửa tiệm mắt kính.

Vì ngại trong túi "nhiều" tiền quá cộng thêm thẩm mỹ quá mức tuyệt vời, cậu mới lắp một cặp kính gọng đen nặng nề, còn bởi vì không có tiền dùng thấu kính phi cầu nên cặp kính cao độ của cậu như đáy bia chai.

Này...

Sau khi đeo kính, Kỷ Vãn túm tóc của mình ngồi trên ghế đá trong công viên nghĩ biện pháp đối phó.

Cậu dùng điện thoại di động để tra thông tin của Sở Nam Trúc.

Sở Nam Trúc năm nay 25 tuổi, 22 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp liền từ chối lời đề nghị của một công ty lớn, lập tức tiến vào giới giải trí, tạm thời vẫn chưa rõ lý do của việc này, nhưng hắn nhờ vào ngoại hình xuất sắc và chỉ số IQ cao của mình, trở nên nổi tiếng nhanh chóng từ Bắc vào Nam.

Hai năm trước, hắn đóng vai chính trong bộ phim "Khỉ đầu chó" do đạo diễn nổi tiếng Trương Thành thực hiện, sau đó hắn đạt được giải thưởng ảnh đế Kim Nga.

Kỷ Vãn hít một hơi, Sở Nam Trúc này thật sự rất phi thường, anh ta... anh ta thật sự dám diễn vai "khỉ đầu chó"! Sự dũng cảm thật đáng khen ngợi.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc Sở Nam Trúc khó công lược hơn, hắn là kẻ không có điểm mấu chốt.

Kỷ Vãn đau khổ nhéo nhéo giữa mày của mình, đột nhiên cậu nghĩ ra điều gì đó, tát mạnh vào đùi mình một cái.

Thực ra vấn đề cũng không phức tạp như vậy, Tống Tử 1314 đã nói, chỉ cần lấy t*ng trùng của Sở Nam Trúc cùng t*ng trùng của cậu trộn vào rồi bôi lên nốt ruồi Sinh Con thì sẽ kết thai thành công, nhiệm vụ hoàn thành.

Nói cách khác, cậu không cần thiết phải công lược Sở Nam Trúc, chỉ cần nghĩ cách mượn t*ng trùng của hắn là sinh em bé được rồi.

Dưới hai cái nắp bia chai nặng trĩu, đôi mắt của Kỷ Vãn đầy toan tính.

Cậu nghĩ ra một cách tuyệt vời, nếu sử dụng lông thối phiên bản chày gỗ đánh ngất Sở Nam Trúc, rồi bí mật dùng tay...

Sau đó... bôi lên nốt ruồi, chẳng phải là xong rồi sao?

Không không không, cậu ngay lập tức phủ định đề nghị của chính mình, điều này quá đáng khinh, dễ gây khó chịu. Về chuyện này cần phải có sự đồng ý của đương sự.

Nhưng làm thế nào mới có được loại đồ vật này?

Kỷ Vãn thở dài, cậu chỉ có thể phàn nàn với lông thối trên cổ tay mình: "Chú lông thối, bây giờ phải làm sao đây? Hả?"

Nụ cười của Kỷ Vãn tự dưng cứng lại.

"Sao chú lại thiếu một nhúm lông rồi?"

Sự giao tiếp của họ đều thông qua ý thức, vì vậy Kỷ Vãn nghe được một tiếng gầm thét điên cuồng trong não mình: "Con mẹ nó còn phải trách cậu! Ai bảo cậu sử dụng ta!! Dùng một lần ông đây thiếu một nhúm lông thêm một lần cậu có biết không hả?!"

"Hả? Còn có chuyện như này nữa ư? Cháu không biết!"

"Đồ ngốc! Lông trên người ta chỉ đủ để cậu rụng mười lần, một khi rụng hết cậu không thể sử dụng được nữa! Cậu mẹ nó mau trả lông cho ta!"

Kỷ Vãn nâng tay lên nhìn vòng tay bị hói, đột nhiên có chút tò mò: "Chú lông thối, chỗ hói này tương đương với chỗ nào trên cơ thể chú vậy?"

"Câm miệng."

"..."

Lông thối tự bế, nhanh chóng giấu đi ý thức của mình.

Vậy chờ đến khi chú ấy hết tự bế thì tiếp tục thảo luận.

Ngồi không thế này cũng không được, Kỷ Vãn cảm thấy tốt hơn hết nên tiếp cận Sở Nam Trúc với tư cách là bạn bè, nếu quan hệ được cải thiện, có lẽ anh ta sẽ cho mình mượn một ít? Mặc dù nghĩ lại điều đó khó có thể xảy ra.

Trước tiên cần lên mạng tra thông tin, Kỷ Vãn mở Weibo ra, tìm siêu thoại (1) của Sở Nam Trúc, sau khi xem một hồi lâu đều là fans của hắn bàn tán chuyện đã xảy ra hôm nay, hơn nữa việc này còn đang được tìm kiếm rất nhiều lên cả hot search (2).

[Sở Nam Trúc bất ngờ nhảy xuống sân khấu trong concert]

[Một số bí mật nhỏ mà Sở Nam Trúc giấu được]

Kỷ Vãn kiên nhẫn ấn vào xem từng cái.

Trí tưởng tượng của cư dân mạng thật phong phú...

Có bài báo nói rằng Sở Nam Trúc nhìn thấy người yêu cũ năm xưa, cao hứng đến mức khó kiềm chế được, ở trước mặt mọi người la lối khóc lóc công khai muốn tìm lại người yêu cũ.

Kỷ Vãn ấn vào xem các bình luận.

[Tại hiện trường, Sở Nam Trúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tóc ngắn cầm cây gậy đỏ, anh ấy liều mạng nhảy xuống.]

[Vớ vẩn, người ta ngã xuống vì không đứng vững được.]

[Tôi đã tưởng tượng Sở Nam Trúc cùng với người yêu anh ấy củi
khô lửa cháy đến mức nào, chắc chắn trực tiếp cởi... Thông tin màu vàng tạm thời bị chặn không thể đọc được]

Biểu cảm của Kỷ Vãn: tàu điện ngầm · ông già · di động.jpg

Cậu lờ đi những chuyện cư dân mạng thêu dệt, lướt qua các trang khác, tình cờ tìm được một tin tuyển dụng của phòng làm việc Sở Nam Trúc vào tuần trước: Phòng làm việc tư nhân tuyển trợ lý, yêu cầu từ 20 đến 35 tuổi, có bằng cử nhân trở lên, sức khỏe tốt, không có thói quen xấu, gửi hồ sơ vào hộp thư trong vòng một tuần.

Đôi mắt Kỷ Vãn sáng lên, ông trời cho cơ hội tốt!

Hừng hực tinh thần chiến đấu, cậu lập tức gửi mail, bổ sung kiến thức về Sở Nam Trúc trong vòng một đêm, chỉ sợ trong buổi phỏng vấn cậu sẽ bị hỏi mấy câu ngu ngốc mà cậu không biết.

Hôm sau có email trả lời cho Kỷ Vãn, được hẹn vào buổi sau, cậu tự chuẩn bị cho bản thân mình một chút rồi đến chỗ phỏng vấn như đã hẹn, khi đến nơi cậu phát hiện không có nhiều người trong buổi phỏng vấn này lắm, chỉ có khoảng mười người, có cả nam lẫn nữ, hầu hết dáng vẻ đều thành thật, hiền lành.

Kỷ Vãn trông khá ngoan ngoãn, lại còn đeo cặp mắt kính ngu ngốc, ngoại trừ việc cậu cao hơn họ, những mặt khác đều có vẻ thường thường.

Chẳng lẽ phụ trách tuyển người muốn loại hình như này?

Ngay sau đó, một người phụ nữ cao gầy bước tới, mặc một bộ đồ gọn gàng chuyên nghiệp.

Cô dừng lại trước đám đông, cầm trên tay một xấp giấy A4, lần lượt phát từng tờ một, nói ngắn gọn: "Bài kiểm tra viết, chỉ những người vượt qua mới được vào phỏng vấn."

Kỷ Vãn nhận lấy nhìn sơ qua, suýt chút nữa ngất xỉu, đây là bài kiểm tra tất cả kiến thức về Sở Nam Trúc.

Thật ra nếu chỉ là kiến thức thông thường thì sẽ không làm khó được Kỷ Vãn, tối hôm qua cậu đã bù mấy thứ đó vào đầu rồi, nhưng mà... mấy cái đề mục biếи ŧɦái gì thế này!

Kỷ Vãn nhướng mắt, như không thể tin vào mắt mình, họ có nhầm không vậy?

Câu hỏi 1: Sở Nam Trúc đã cười bao nhiêu lần trong phim "Khỉ đầu chó"?

Câu hỏi 2: Sở Nam Trúc đã khóc bao nhiêu lần trong phim "Lạc hồn"?

_______

Thật là... có bệnh thì mau uống thuốc đi.

Kỷ Vãn ở chỗ này vò đầu bứt tai, cậu không biết một câu hỏi nào, liếc mắt nhìn về phía người khác, thấy bọn họ viết liên tục, xoẹt xoẹt xoẹt đã viết xong, Kỷ Vãn không nhìn được câu trả lời, tự bỏ cuộc, đơn giản viết bừa bãi vào giấy.

Cho đến câu hỏi cuối cùng, Sở Nam Trúc thích loại kẹo nào nhất?

Có quỷ mới biết, trong tư liệu tối hôm qua không có thông tin nào, quên đi, cứ viết đại kẹo sữa là được.

Người phụ nữ cao gầy kia bắt đầu thu bài, không giống như Kỷ Vãn đang chột dạ, những người khác sắc mặt hồng hào, mắt sáng như đuốc, vừa nhìn đã biết trả lời câu hỏi hoàn hảo, một số người thiếu kiên nhẫn thậm chí còn trao đổi câu trả lời ngay tại chỗ. Cực kỳ giống với những học sinh giỏi vui vẻ sau khi thi, mà Kỷ Vãn ở một bên hơi thở thoi thóp, cậu biết rằng mình là một đứa học dốt sắp bị điểm 0.

Không lâu sau, người phụ nữ cao gầy quay lại, cô liếc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kỷ Vãn, chỉ vào cậu nói: "Cậu, đi với tôi, những người khác có thể ra về."

"Tôi?" Mắt Kỷ Vãn mở to, rất ngạc nhiên.

"Cái gì? Chúng tôi không làm tốt ư? Kết quả thì sao?" Người nào đó bên cạnh rất kích động, nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, tôi bảo đảm tôi làm đúng hết!"

Đối mặt với những âm thanh phản đối, vẻ mặt của người phụ nữ cũng chỉ nhàn nhạt: "Điều chúng tôi muốn là điền sai, mấy người đem loại chuyện người khác cười bao nhiêu lần khóc bao nhiêu lần học thuộc lòng, tuyển dụng loại người hâm mộ biếи ŧɦái như vậy vào, quỷ mới biết mấy người muốn làm gì?"

"Chỉ có cậu ấy là người duy nhất trả lời đúng câu hỏi cuối cùng do may mắn. Nói cách khác, cậu ấy là người bình thường duy nhất."

Người phụ nữ cao gầy nói xong, vẻ mặt lạnh lùng dẫn Kỷ Vãn đi xuyên qua vòng người, cô giới thiệu cho Kỷ Vãn về tình huống phòng làm việc.

"Tôi tên là Quý Mộc Ly, người đại diện của Sở Nam Trúc, cậu cũng biết Sở Nam Trúc rất bận, em ấy không thể tự chăm sóc bản thân, cho nên chúng tôi mới tuyển cậu vào, cậu có trách nhiệm chăm sóc theo sau Nam Trúc, chờ lát nữa cùng tôi đi đến phòng nhân sự bổ sung thủ tục..."

Kỷ Vãn không ngừng gật đầu, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, đúng là chó ngáp phải ruồi.

Khi rẽ vào góc cua, Kỷ Vãn bất ngờ va chạm với người nào đó, suýt chút nữa té ngã, người kia thuận tay đỡ cậu một phen. Chỉ là bọn họ dựa vào nhau có hơi gần.

Kỷ Vãn không quen tiếp xúc với người khác như thế này.

Lùi lại một bước, vừa ngẩng đầu, là Sở Nam Trúc, lần này Kỷ Vãn đeo kính, nhìn cận cảnh chỉ cảm thấy ngũ quan của hắn càng thêm chói mắt.

Kỷ Vãn sợ hắn lại nổi tính biếи ŧɦái, không kìm được nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn.

Nhưng ánh mắt của Sở Nam Trúc lại nói cho Kỷ Vãn biết rằng, tâm trạng hiện tại của hắn đang rất tồi tệ.

"Nam Trúc, em quay xong chưa? Vừa lúc, trợ lý mới tuyển, hai người làm quen một chút đi." Qúy Mộc Ly nhiệt tình giới thiệu Kỷ Vãn: "Vừa nhìn đã biết, cậu ấy là một đứa trẻ rất ngoan."

Sau khi nghe xong lời nói của cô, khuôn mặt Sở Nam Trúc trở nên tối sầm, hắn liếc nhìn Kỷ Vãn: "Rốt cuộc mục đích của cậu là gì?"

"Tại sao cậu cứ liên tục xuất hiện bên cạnh tôi với khuôn mặt này?"

- ---------------------------------------------------

(1) Siêu thoại weibo: giống như group trên facebook, cư dân mạng vào siêu thoại post bài nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp dẫn nhiều người tham gia "hóng".

(2) Hot search weibo: Đây là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó. Càng nhiều người quan tâm, thảo luận cùng một chủ đề thì khả năng từ khóa đó lọt vào top tìm kiếm "hot search" càng cao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện