Vào ba tháng cuối của thai kỳ, Kỷ Vãn bắt đầu có phản ứng, lúc đầu thích nôn mửa, đủ loại nôn mửa, nôn khan lạ thường.
Điều này thực đúng là bị tra tấn, nhưng còn may là Sở Nam Trúc ở bên cậu suốt thời gian qua.
Theo ngày dự sinh của những người bình thường, Kỷ Vãn sẽ sinh vào khoảng cuối tháng 3, cũng là thời điểm hoa anh đào nở rộ.
Đột nhiên nhớ ra mình đã đồng ý với Sở Nam Trúc đến đảo quốc ngắm hoa anh đào vào mùa xuân, đáng tiếc hiện tại không thể đến đó vì lý do sức khỏe, có lẽ vẫn còn cơ hội trong tương lai.
Cơ thể của Kỷ Vãn rất nặng, mỗi ngày cậu đều muốn gỡ nốt ruồi xuống, nghỉ ngơi một lúc, nhưng nghĩ rằng điều đó không tốt cho đứa bé, cậu đã gạt ý định đó đi.
Cậu đỡ eo, đứng bên cửa sổ nhìn Sở Nam Trúc đang tưới hoa, đây là hoa anh đào mà Trần Thanh Thư trồng ở khu vườn ngoài nhà.
Những cánh hoa trắng muốt từ từ rơi xuống, có vài cánh rơi trên đỉnh đầu Sở Nam Trúc, hắn không để ý, Kỷ Vãn chỉ cười khi nhìn thấy, hình ảnh quá tốt đẹp, không muốn làm phiền.
Trong lòng ấm áp, đột nhiên Kỷ Vãn run sợ một chút, bỗng dưng cậu cảm thấy thời gian ở thế giới này không còn bao lâu nữa.
Sở Nam Trúc tưới cây hoa anh đào xong, quay đầu lại thấy Kỷ Vãn đang ôm ngực không biết có chuyện gì.
“Khó chịu sao?” Sở Nam Trúc có chút lo lắng cho Kỷ Vãn, bởi vì gần đây chân của cậu cũng trở nên sưng tấy, thân thể trở nên rất nặng nề, Sở Nam Trúc luôn lo lắng cậu sẽ đột nhiên bị ngã.
“Không.” Kỷ Vãn hơi cúi xuống, dựa vào mép cửa sổ, cười nói: “Sở Nam Trúc, anh muốn đặt tên cho đứa nhỏ là gì?”
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Kỷ Vãn, ánh mắt có một chút không thể mở, nhưng biểu cảm quả thực vô cùng dịu dàng động lòng người.
Sở Nam Trúc nhìn có chút ngẩn người.
“Này, nói chuyện với anh đó.” Kỷ Vãn tiếp tục gọi hắn.
Sở Nam Trúc định thần lại, nói: “Ái Vãn, Tâm Nhân.”
Phụt, tên chết tiệt gì vậy, Kỷ Vãn cảm thấy hắn rất nhàm chán: “Nghiêm túc đặt một chút đi!"
“Anh nói thật đấy.” Sở Nam Trúc bỏ đồ trong tay xuống, tiến đến gần cửa sổ: “Đưa tay cho anh.”
Kỷ Vãn đưa tay cho hắn, trên đó Sở Nam Trúc viết: “Con trai tên là Trần Ái Vãn, con gái tên là Sở Tâm Nhân."
"Thật nhàm chán, buồn nôn, bé con khi lớn lên sẽ oán giận anh."
"Thật sao?" Sở Nam Trúc nhướng mày: "Vậy thì, theo những gì em thấy, em sẽ đặt là gì?"
Kỷ Vãn đặt tay lên mép cửa sổ, gõ từng ngón tay lên khung cửa sổ bằng gỗ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Trần Nhị Nha, Sở Cẩu Đản, dù sao thì tên xấu dễ nuôi.”
Sở Nam Trúc:...
Đứa nhỏ nhảy dựng lên đánh người chính là em...
Sở Nam Trúc nhìn cẳng chân Kỷ Vãn, hôm nay vẫn còn rất sưng, hắn có chút khổ sở: "Chân có đau hay không? Anh giúp em chuẩn bị nước ấm ngâm một chút?"
Kỷ Vãn chỉ mới đứng một lúc, xác thực đau, vì vậy nói: "Được."
Sở Nam Trúc cẩn thận cảm nhận nhiệt độ của nước trong chậu, tốt nhất là 45 độ, khom lưng giúp Kỷ Vãn cởi vớ, nhẹ nhàng đặt vào trong nước, cẩn thận xoa bóp.
Khi Kỷ Vãn nhìn thấy những sợi tóc đang nhảy múa của Sở Nam Trúc, cùng với hai cái xóay trên đỉnh đầu, cậu dùng ngón tay chỉ vào cái xoáy nói: “Anh Nam Trúc, anh và em đều có hai xoáy tóc, vậy bé con chắc cũng sẽ có hai cái?"
"Ừm... Anh không biết, không biết thứ này có phải là gen trội hay không, nhưng anh vẫn hy vọng con cũng có hai xoáy, giống với hai ba là tốt nhất.
"Vậy..." Kỷ Vãn nghĩ ra một câu hỏi khác để làm khó Sở Nam Trúc: "Vậy nếu bé con được sinh ra, anh có phải hay không chỉ thích con không thích em nữa?"
"Em còn ghen với con của mình?"
"Anh mau nói trước."
Sở Nam Trúc chỉ bất lực lắc đầu, đem chân của Kỷ Vãn ra khỏi nước lau sạch sẽ, sau đó nói bên tai Kỷ Vãn: "Em là cục cưng lớn, con là cục cưng nhỏ, cả hai đều quan trọng."
......
Trong tuần kể từ ngày dự sinh, Kỷ Vãn luôn bồn chồn, có cảm giác nóng rát xung quanh nốt ruồi, cảm giác này khác so với lúc ban đầu, đau từng cơn.
Buổi tối 9 giờ, Sở Nam Trúc giúp cậu mở nước tắm, Kỷ Vãn chịu đựng không thoải mái, đột nhiên nhớ tới lần trước chú lông thối hình như hiểu rõ về nốt ruồi, liền hỏi hắn: "Chú lông thối, chú có biết cơn đau từng trận này với cảm giác bỏng rát là vì sao không?"
Chú lông thối nhanh chóng trả lời: "Cậu sắp sinh."
"Cái gì!"
Chú lông thối không mặn không nhạt tiếp tục nói: "Chắc là tối nay hoặc sáng mai."
"Sao có thể đột ngột như vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?!" Đang nói, Kỷ Vãn cảm thấy cảm giác bỏng rát ngày càng mạnh và thường xuyên hơn.
"Mau tìm người giúp cậu, một mình cậu sinh cũng không tốt lắm. Nhớ rõ phải có nước, đặt nốt ruồi Sinh Con vào trong nước."
Tìm người giúp? Tìm ai? Sở Nam Trúc không được, không thể nói cho hắn biết sự thật, vậy còn có thể gọi cho ai nữa?
Kỷ Vãn ngồi trên đầu giường hoang mang lo sợ, cửa bị gõ, Kỷ Vãn biết là Trần Thanh Thư, mỗi tối y sẽ mang một ly sữa lên cho Kỷ Vãn uống, hứng thú còn cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, luôn thích lải nhải nửa ngày.
Không bằng, cầu cứu ba, nói cho y biết chắc là sẽ tốt nhất, y không phải là cái gì O sao? Nếu y đã sinh con vậy có thể chấp nhận, phải không?
Kỷ Vãn ôm bụng mở cửa, Trần Thanh Thư thấy sắc mặt cậu không được tốt, ngay lập tức đặt ly sữa xuống cầm tay cậu: "Sao vậy? Con không thoải mái sao?"
Kỷ Vãn chớp mắt nói thẳng: "Con sắp sinh.”
Khuôn mặt của Trần Thanh Thư ngây ra trong giây lát, ba giây sau đó.
"A a a a a a a a a a a a!!!"
"Ba! Bình tĩnh lại!"
"A a a a! Ba bình tĩnh không được!!" Trần Thanh Thư bị dọa rồi, xoay xung quanh Kỷ Vãn: "Nhân Nhân con có đau không, khi baba sinh con, đau muốn chết đi được!!"
Nói đến đây, Kỷ Vãn khá tò mò, chính xác thì một Omega sinh con như thế nào?
“Ba, ba sinh ra con như thế nào?”
Trần Thanh Thư che mặt: “Thì là… thứ mà con yêu thích nhất khi còn bé, sinh ra ở nơi đó, đau chết đi được.”
“Về phần... Thứ mà con yêu nhất, đó chính là----"
Kỷ Vãn bịt miệng y lại: "Được rồi, ba, chúng ta không nói về nó."
Tiếng kêu của Trần Thanh Thư kinh động đến Sở Nam Trúc đang trong phòng tắm giúp Kỷ Vãn xả nước, hắn cuộn lại ống quần và tay áo. Chắc là mới rửa mặt, đầu tóc vẫn còn chảy nước, trông hắn như là một người đàn ông tốt, có thể ghi điểm mười.
"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra?"
"Nhân Nhân nói sắp sinh!"
"Cái gì?!" Sở Nam Trúc gần như nhảy dựng lên. Bởi vì Kỷ Vãn có thể chất đặc biệt, hắn đã tìm một chuyên gia đỡ đẻ ký kết thỏa thuận không tiết lộ, chuẩn bị ở nhà sinh sản. Tất nhiên, mọi biện pháp đảm bảo an toàn đều được áp dụng.
Chỉ là, chuyên gia sinh sản hẹn ba ngày sau sẽ đến, sao có thể sớm hơn gần một tuần?
Trong khoảng thời gian này, Sở Nam Trúc kiểm tra rất nhiều thông tin, hiểu rất kỹ các kiến
thức về sản phụ khoa, lập tức muốn xem thử nước ối có bị vỡ không, vì vậy hắn rất bức bối lưu manh muốn cởϊ qυầи của Kỷ Vãn ra.
Kỷ Vãn gạt tay hắn ra: "Ba và em vào nhà vệ sinh, anh đừng lo, đợi ở ngoài, không thì nghịch điện thoại đi."
"Anh nhất định phải ở cùng en! Làm sao có thể chơi điện thoại vào lúc này! Anh-- " Sở Nam Trúc, người luôn ổn trọng và bình tĩnh, lúc này thực sự rất hoảng sợ. Trong lòng loạn thành một đống, sắp làm ba, nhưng hắn lại rất mong chờ điều đó.
Điều quan trọng nhất là không muốn Nhân Nhân chịu khổ, không muốn cậu quá đau. Sở Nam Trúc vuốt má Kỷ Vãn: “Không sợ, có chồng ở đây.”
Kỷ Vãn: “Anh nên nói, không sợ có vợ ở đây.”
Sở Nam Trúc không ngờ rằng lúc này Kỷ Vãn còn muốn đấu võ mồm với hắn, nốt ruồi trên bụng bỗng dưng giật lên một phát, Kỷ Vãn kêu lên một tiếng.
Ôm lấy cậu, trái tim Sở Nam Trúc sợ hãi muốn nhảy ra: “Có chuyện gì vậy?”
Khoảnh khắc đau qua đi, hòa hoãn lại một chút, nhưng Kỷ Vãn vẫn giả vờ yếu ớt ôm lấy cổ Sở Nam Trúc nói: “Anh Nam Trúc, anh giúp em vào phòng tắm, em muốn ba giúp em đỡ đẻ."
"Hả? Ba? Ba -- ba có thể không?" Trần Thanh Thư nhanh chóng muốn khóc.
“Bây giờ chỉ có ba mới có thể giúp con.” Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Trần Thanh Thư hít thở sâu ba lần nghĩ: Là một người ba, đứa con trai bé bỏng của mình bây giờ là quan trọng nhất trong cuộc đời. Con nó đang cầu xin baba, chân đừng mềm, mình phải giúp Nhân Nhân!
Trần Thanh Thư và Sở Nam Trúc giúp Kỷ Vãn vào phòng tắm, Kỷ Vãn định đẩy Sở Nam Trúc ra, Sở Nam Trúc không muốn đi ra ngoài: "Anh phải ở lại với em."
"Không, không được, anh đi ra ngoài."
"Trên người em còn cái gì mà anh chưa thấy sao? Anh không ở cạnh em anh cảm thấy không an tâm."
Này, làm sao giải thích được —— Kỷ Vãn cũng sốt ruột: "Em, anh Nam Trúc, em không muốn anh nhìn, nhất định rất xấu xí, anh đừng đi vào.”
Sở Nam Trúc cay đắng nhìn Kỷ Vãn, Kỷ Vãn cũng chua xót nhìn lại.
Sở Nam Trúc thở dài thườn thượt, Sở Nam Trúc đối mặt với Kỷ Vãn hắn cũng không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy anh chờ ở cửa, có chuyện xảy ra phải kêu anh."
"Em biết." Kỷ Vãn gật đầu lia lịa, nhanh chóng đóng cửa.
Chân Trần Thanh Thư run lẩy bẩy, nhìn bụng bầu của Kỷ Vãn, lúc bản thân y sinh Nhân Nhân cũng chưa từng sợ như vậy.
"Nhân Nhân! Cố lên, đau thì kêu ra! Baba sẽ hô hô cho con! Cố lên!"
Kỷ Vãn: Con không muốn kêu lên.
Sau khi khóa cửa lại, Kỷ Vãn chặn vai Trần Thanh Thư đi vài bước vào trong.
Sở Nam Trúc xả cho Kỷ Vãn một bồn tắm nước ấm, nóng hôi hổi, Kỷ Vãn dùng tay thử, thấy nhiệt độ rất vừa vặn rất thoải mái.
"Nhân Nhân, con nằm vào trong sao?"
Kỷ Vãn ngước nhìn Trần Thanh Thư: “Ba, đợi lát nữa dù ba có nhìn thấy gì, đừng hét lên, phải yểm trợ cho con.”
“Hả?”
Kỷ Vãn ngồi trong bồn tắm, quần áo ướt đẫm nước.
Kỷ Vãn vén quần áo lên, đặt nốt ruồi vào nước, nó dần dần rụng ra, chiếc bụng bầu bĩnh của cậu lập tức phẳng lì.
Đặt nốt ruồi Sinh Con vào lòng bàn tay, phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.
Một giây trước khi Trần Thanh Thư hét lên, Kỷ Vãn ngay lập tức nói với y: "Ba, đừng hét!"
Đôi mắt của Trần Thanh Thư mở to, y thật sự không dám tin tưởng hết thảy chuyện trước mắt, Kỷ Vãn: "Ba đừng hét lên, ba lên tiếng chắc chắn Sở Nam Trúc sẽ muốn vào."
"Ưm ưm ưʍ." Trần Thanh Thư ra hiệu cho Kỷ Vãn buông mình ra.
“Nhân Nhân?” Trần Thanh Thư hạ giọng: “Con thế mà giả mang thai!”
Kỷ Vãn: “...”
Hầy --- trọng điểm của y luôn luôn kỳ lạ như vậy.
“Không, ba, ba nghĩ sao vậy, con có thật, nhưng mà con dùng cái này để sinh.” Kỷ Vãn nâng cằm cậu lên, ra hiệu y nhìn nốt ruồi đỏ tươi.
“Đây là cái gì?” Trần Thanh Thư chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ: “ Dùng cái này sinh ra là có ý gì? Nhân Nhân ba vẫn nằm mơ chưa tỉnh lại sao?”
Kỷ Vãn không trả lời, ngược lại làm theo lời chú lông thối nói trước, để nốt ruồi chìm hết xuống nước, cậu từ từ đứng dậy.
Chấm đỏ nhỏ này đầu tiên chìm xuống đáy nước, sau đó nước ngay lập tức sủi bọt như thể đang được đun sôi, hơi nóng tràn ngập căn phòng.
Một quả bóng lớn màu đỏ lăn trên mặt nước, một lúc sau nó mở ra.
Có một vết nứt lớn ở giữa, một luồng sáng mạnh---
Kỷ Vãn nheo mắt lại, sau khi ánh sáng biến mất, cậu nhìn thấy hai đứa trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ngồi dưới nước!
Chỉ là quá nhỏ, cả người đều bị nhét vào trong đó, bởi vì không thở nổi mà nổi bọt, Kỷ Vãn sợ chết khiếp, nhanh chóng vớt ra, một tay ôm lấy từng đứa.
Bọn trẻ không quấy khóc hay làm khó, trông giống như hai búp bê, một nam một nữ, một cặp sinh đôi, khuôn mặt trắng trẻo trơn mềm, đôi mắt to tròn giống như Kỷ Vãn, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào ba Kỷ Vãn, lông mi dài không thể tin được.
Dễ thương đến mức trái tim như muốn tan chảy.
"A!! Cháu yêu quý của ông!!!" Trần Thanh Thư hét lên, "Mau cho baba ôm một
cái!"
"Sao hai đứa không khóc?" Kỷ Vãn vừa nói xong, bé gái được Trần Thanh Thư bế lên lập tức vỡ òa khóc lớn, tiếng trẻ con khóc nỉ non làm kinh động Sở Nam Trúc đứng ở ngoài cửa.
"Thế nào rồi! Em đã sinh con chưa?!"
"Ai da, thật tuyệt, thật tuyệt! Baba làm ông ngoại rồi!"
"Tôi thành bà nội!"
"Tôi thành bà ngoại?!"
Sở Nam Trúc không phải là người duy nhất bên ngoài, tất cả mọi người trong nhà đều ở đó, Kỷ Vãn bế bé gái từ trong tay Trần Thanh Thư. Ngay khi vào trong vòng tay của Kỷ Vãn, bé gái đã ngừng khóc thút thít, chỉ là còn ấm ức, nắm chặt quần áo Kỷ Vãn, giống như kháng nghị vì sao đưa bé cho người khác.
Kỷ Vãn nhìn vào mắt bé, nghĩ rằng bé có thể hiểu: "Bé con ngoan, chúng ta ra ngoài, đừng khóc nữa nha."
"Ah!" Bé gái trả lời, sau khi bé nói xong, bé trai cũng: "Ah ~"
"Quá dễ thương!" Tay Trần Thanh Thư ngứa ngáy, nhưng bé con rõ ràng không muốn y, chỉ muốn ba Kỷ Vãn, làm ông ngoại Trần Thanh Thư rất chán nản.
Người ngoài cửa không nhịn được nữa, Sở Nam Trúc đặc biệt lo lắng: “Nhân Nhân, mở cửa đi.”
Trần Thanh Thư mở cửa, mọi người xông vào liền nhìn thấy hai cục cưng nhỏ.
Ai cũng muốn ôm hai bé, Kỷ Vãn cố gắng đưa hai bé ra ngoài, lần này hai bé không từ chối.
Chỉ có Sở Nam Trúc, người đầu tiên hắn nhìn không phải là đứa trẻ, hắn mò mẫm cơ thể Kỷ Vãn từ trên xuống dưới.
"Em có chuyện gì không? Có đau không? Không biết lúc khi sinh con O sẽ như nào? Nhưng sao em lại sinh nhanh như vậy?"
Nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn cảm thấy cậu lừa hắn hình như không phúc hậu cho lắm
“Ba nói O sinh con nhanh và không đau, nên anh nhìn xem em không có việc gì, phải không --- ba.” Trần Thanh Thư đang bận trêu cháu mình, nghe thấy có người gọi y cũng chỉ ứng phó: “Ồ.”
Thậm chí còn không nghe những gì Kỷ Vãn nói.
Kỷ Vãn lại mở ra hai tay, xoay người lại làm cho Sở Nam Trúc nhìn kĩ, cậu thật sự không có chuyện gì, trái tim Sở Nam Trúc treo lên cuối cùng cũng buông ra.
Kỷ Vãn cầm lấy tay Sở Nam Trúc, ấn ở trong lòng bàn tay: “Anh Nam Trúc, anh không đi xem hai đứa nhỏ sao?”
Sở Nam Trúc gật đầu, hai người đi vào nhìn hai đứa nhỏ, chỉ là hai đứa bị bốn người già vây quanh.
Hai chồng chồng không thể chen chân vào được. Kỷ Vãn đoạt lấy con gái mình khỏi tay Trần Thanh Thư và con trai từ tay Vương Hiểu Huyên, sau đó cậu đưa con trai cho Sở Nam Trúc. Cậu bế con gái mình đi đến: "Anh Nam Trúc, nhìn này, hai đứa nhỏ thật đáng yêu.”
Sở Nam Trúc có chút cứng ngắc, đứa nhỏ trong tay không hề khóc lóc cũng không quậy, ngón tay ôm vào trong lòng, mở to hai mắt giống như đang nhìn hắn.
Thoạt nhìn, cặp sinh đôi trai gái trông giống nhau, nhưng cẩn thận quan sát không khó để nhận ra con gái giống Sở Nam Trúc hơn, còn con trai giống Kỷ Vãn hơn.
“Không thích?” Thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, Kỷ Vãn cố ý nói đùa: “Nếu anh không thích--”
Ai ngờ, Sở Nam Trúc rất nghiêm túc: “Ai nói anh không thích! Anh thích, đặc biệt thích."
"Anh thích Ái Vãn, cũng thích Tâm Nhân."
"Nhưng anh thích em hơn."
Cũng không biết có phải là cười nhạo hắn không, bé gái trong tay Kỷ Vãn thực sự cười khúc khích, Kỷ Vãn nhìn xuống bé, có cảm giác như đứa trẻ này có thể hiểu được họ nói chuyện.
Trẻ sơ sinh nhìn chung có rất nhiều chất bẩn khắp người, nhưng Ái Vãn và Tâm Nhân không giống, hai đứa giống như búp bê làm bằng quả bóng tuyết, không dính bụi trần, rất sạch sẽ, thêm vào đó hai đứa rất ngoan ngoãn và không khóc, không quấy, luôn tròn mắt nhìn người lớn chơi đùa với mình.
Ban ngày, bốn người lớn tuổi luôn thay phiên nhau bế không buông tay, nhưng ban đêm, dù có nói cái gì thì hai bé cũng chỉ cần hai ba ôm, bằng không thì chính là đủ loại khóc nháo.
Ái Vãn và Tâm Nhân lần lượt mặc bộ đồ ngủ màu xanh và hồng do ông ngoại Trần Thanh Thư mặc cho hai đứa bé, có rất nhiều động vật nhỏ xinh xắn trên người.
Sau vài ngày ở bên hai cục cưng nhỏ, Kỷ Vãn nhận thấy con trai mình tương đối đơn giản và thật thà, đôi khi hơi ngô nghê, đôi khi cũng ngốc nghếch mà ăn chân của chính mình. So với con gái thì con trai càng giống như một đứa trẻ bình thường.
Nhưng con gái thì khác, Kỷ Vãn luôn cảm thấy Tâm Nhân có ý thức và có thể hiểu được lời người lớn nói, tới giờ là đi ngủ, lúc đói bụng, hay lúc muốn chơi đều phát ra âm thanh khác nhau.
Kỷ Vãn chạm vào khuôn mặt mềm mại của Tâm Nhân, bé thoải mái nheo mắt lại.
“Tâm Nhân, con xem anh trai con lại ăn chân.”
Mặc dù hai đứa trẻ sinh ra gần như cùng một lúc, nhưng dù sao thì Tâm Nhân cũng là con gái, nên bé được cưng chiều hơn một chút, cậu đã để Ái Vãn là anh trai, còn Tâm Nhân là em gái.
Không biết có phải đã nhìn lầm không, Kỷ Vãn cảm thấy sau khi cậu nói xong Tâm Nhân trợn trắng mắt.
Con gái, hình như con trưởng thành hơi sớm...
"Ngủ chưa?" Sở Nam Trúc hỏi Kỷ Vãn, Kỷ Vãn đắp chăn đàng hoàng cho hai cục cưng nhỏ: "Ừm, tắt đèn đi."
Lạch cạch một tiếng, trong phòng tối om, Sở Nam Trúc sờ soạng đi qua, bắt lấy Kỷ Vãn hôn hôn một trận.
Bầu không khí có chút quá tốt, nhưng trên giường còn có hai bạn nhỏ trừng mắt to, nhìn không ra cái gì không đứng đắn, hai người đều lựa chọn vào nhà vệ sinh giải quyết.
Nghĩ đến thân thể của Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc tự động nằm im, danh xưng: Vì yêu làm 0.
Nhưng điều mà Sở Nam Trúc không biết, tất cả đều là kịch bản của Kỷ Vãn.
Kỷ Vãn bề ngoài đơn thuần nhưng phương diện nào đó không hề yếu, đồng nhan cự điêu(*) hóa ra là thật, Sở Nam Trúc chỉ có thể âm thầm thở dài.
(*) Mặt trẻ con nhưng trym to =))
Hai người ba đặt hai đứa con nhỏ của mình ở giữa, một đêm đều mơ mộng đẹp.
Hôm nay là ngày đầy tháng của Ái Vãn và Tâm Nhân, người lớn trong nhà làm một buổi lễ lớn, quà chất thành núi. Món quà của bà ngoại Tưởng Thiến cực kỳ lớn, thế mà tặng nguyên bộ thi thử đại học, còn nói hai búp bê phải cố gắng nắm giữ thành tích.
Tâm Nhân tức giận trừng mắt nhìn bà của mình, còn Ái Vãn vẫn tiếp tục đạp đạp chân của mình.
Không khí gia đình hòa thuận rất vui vẻ, Kỷ Vãn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy.
Cơm no rượu say, đêm khuya yên tĩnh, hai người như thường lệ nằm với hai đứa con cưng, chuẩn bị đi ngủ.
Chỉ là đêm nay Kỷ Vãn luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, có cảm giác hôm nay có thể là ngày cuối cùng ở thế giới này.
Tắt đèn, Sở Nam Trúc nắm lấy tay Kỷ Vãn đặt giữa hai đứa nhỏ, Kỷ Vãn không ngủ được, cậu mở mắt thông qua ánh trăng nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Sở Nam Trúc và hai cục cưng.
Không muốn rời đi... Muốn ở bên gia đình mãi mãi... Trong lòng Kỷ Vãn hoảng loạn.
“Đừng sợ.” Đột nhiên Sở Nam Trúc siết chặt tay Kỷ Vãn, hắn không mở mắt ra mà chỉ thì thầm: “Dù em đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em.”
Kỷ Vãn hoảng hốt một trận, nhưng sau đó cậu lại gật đầu, cũng dùng sức nắm chặt tay Sở Nam Trúc. Sở Nam Trúc đột nhiên nói, "Nhân Nhân, em có muốn nghe hát không?"
"Hát cái gì?"
"Có nhớ trong buổi hòa nhạc bản nhạc cuối cùng anh đã đàn không?"
"Nhớ."
"Bản nhạc đó có lời, em có muốn nghe không? "
"Có..."
Giọng hát êm dịu và từ tính của Sở Nam Trúc vang lên bên tai cậu. Từ xưa nhịp điệu là thứ tốt để truyền tải cảm xúc. Kỷ Vãn lắng nghe rất cẩn thận, thời gian dường như cũng đứng yên.
Câu cuối cùng của bài hát: "Anh yêu em."
Ngay sau khi vừa dứt lời, tất cả các sinh vật ngừng hoạt động, thế giới cũng dừng lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Kỷ Vãn trở về nơi cũ, một thế giới nhạt nhòa.
“Hahaha, Kỷ Vãn, lâu rồi không gặp.” Một giọng nam ngọt ngào từ mọi hướng truyền đến.
Sau đó, bản thể trong suốt của Tống Tử số 1314 dần dần biến thành một cơ thể người.
Cơ thể của Tống Tử số 1314 là một đứa trẻ mắt xanh tóc vàng khoảng 7, 8 tuổi, lúc này nó đang đứng trước mặt Kỷ Vãn ôm hai đứa con của cậu.
Ái Vãn và Tâm Nhân đều đang ngủ rất ngon, trong giấc ngủ cái miệng nhỏ hồng hào không ngừng chép chép, hai cục cưng của mình bị bắt đi, Kỷ Vãn nóng nảy: “Mau trả con trai con gái lại cho ta.”
Tống Tử số 1314 lắc đầu: “Chậc chậc chậc, không thể.”
“Tại sao không thể?”
Tống Tử số 1314 chỉ nhàn nhạt nói: “Bởi vì bọn họ thuộc về mặt trên.”
Nó ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời trống rỗng, làm cho người ta không rõ ý nghĩa.
Nói xong, nó đặt hai đứa bé xuống đất, Kỷ Vãn muốn đoạt về nhưng phát hiện cơ thể cậu không thể cử động được.
Tống Tử số 1314 lại giơ tay sờ trán hai đứa nhỏ, đồng thời có một tia sáng đỏ chiếu rọi không gian trắng tinh, thoáng chốc rồi biến mất.
Khóe miệng nó hơi nhếch lên, nhưng sau khi tia sáng đỏ biến mất, nụ cười của nó nhạt đi rất nhiều.
Trong miệng chỉ nói thầm: "Không phải."
"Trả lại cho ta!"
Tống Tử số 1314 lại bế đứa nhỏ lên, nói với Kỷ Vãn, "Không thể, đây là thuộc về phía trên, đi theo cậu, tính mạng của cả hai không được đảm bảo.”
Để tránh rắc rối, người được chọn sẽ bị tước đi ký ức trước khi sang thế giới tiếp theo.
Tống Tử số 1314 đặt tay lên đầu Kỷ Vãn, Kỷ Vãn không thể cử động, chỉ nghe nó nhàn nhạt nói: “Bây giờ cậu không nhớ gì cả, hãy đi đến thế giới tiếp theo, nhiệm vụ tiếp theo mời cậu tiếp tục chăm chỉ.”
......
Khi tỉnh lại là một đêm rất yên tĩnh, hoa anh đào rơi rơi trong đêm rất lãng mạn.
Giữa những bông hoa anh đào trắng hồng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn, dường như có người đang đợi cậu.