Đây là năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, Kỷ Vãn tan sở ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, bên ngoài ánh đèn và bóng tối đan xen nhau, dòng người qua lại đông như cào cào, từ đầu hành trình Kỷ Vãn ngồi từ ga đầu đến ga cuối.
Cho nên cậu khá may mắn có thể ngồi xuống, dựa vào cửa sổ xe, nhìn dòng người qua lại.
"Đã đến ga Nhân Trúc." Xe lửa nhắc hành khách lên và xuống. Bên ngoài ga có một màn hình quảng cáo rất lớn. Kỷ Vãn nhìn thấy một ngôi sao rất đẹp trai, có chút quen mặt hình như là nam thần của đồng nghiệp Tiểu Viện, mỗi ngày quanh thân Tiểu Viện đều tỏa ra u mê đối với anh chàng minh tinh này.
Những người mù mờ như Kỷ Vãn còn biết người đàn ông này, Kỷ Vãn nhớ tên anh ta... là gì nhỉ?
"Tàu sắp đóng cửa. Những hành khách chưa xuống ga Nhân Trúc vui lòng xuống xe."
À, đúng rồi, tên anh ta là Sở Nam Trúc... Sau khi hành khách lên tàu, cửa xe đóng lại, cuối cùng Kỷ Vãn cũng liếc nhìn bảng quảng cáo bên ngoài.
Cậu lại ngoảnh mặt đi, nghĩ thầm: Không đẹp trai bằng mình.
Được rồi... vẫn là đẹp trai hơn mình một chút... nhưng mình cũng không kém.
Vào tối hôm đó sau khi tan sở, không hiểu sao Kỷ Vãn lại có một giấc mơ, trong giấc mơ có một cậu bé đẹp trai luôn ở bên cậu, cùng chơi cùng ăn, cùng tắm cùng ngủ.
Kỷ Vãn rất hạnh phúc khi ở bên cậu nhóc, ở trong mơ không nhịn được cười ra tiếng, sau đó đồng hồ báo thức kêu vang "tích tích tích" đánh thức cậu.
Cậu nhìn lên thì thấy đã 7 giờ, phải dậy đi dọn gạch, tiếp tục lãnh lương tháng 3000. Bạn bè gì đó chỉ có trong mơ thôi.
Kỷ Vãn cười khổ lại bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Cậu đến công ty rất sớm, cậu thường đến sớm hơn vì cần giúp mọi người trong văn phòng pha cà phê và rửa ly.
Kỷ Vãn đang cầm trên tay năm sáu chiếc ly định đi ra ngoài rửa, không ngờ lại thấy đồng nghiệp Tiểu Viện cũng ở đó, cô đang ngồi chỗ bàn làm việc lau nước mắt, lớp trang điểm cũng bị nhòe.
Kỷ Vãn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu khóc cái gì?"
Tiểu Viện nghe xong khóc còn to hơn, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, Kỷ Vãn lắc đầu không muốn quan tâm đến cô.
Tiểu Viện ngăn cậu lại: "Chờ đã, tôi cho cậu hai vé."
"Hả?"
"Cái này là hai vé concert của siêu sao thần tượng Sở Nam Trúc của tôi, cả hai vé đều là hàng ghế trước. Bạn trai đáng ghét của tôi, à không, phải nói, bạn trai cũ! Anh ta đáng chết, anh ta nɠɵạı ŧìиɦ, huhuhu..." Tiểu Viện nói xong lại bắt đầu khóc.
"Tôi đã định ngày mai đi xem, nhưng thất bại. Kỷ Vãn tôi đưa cho cậu đi, có thể lấy rồi mời bạn gái của cậu đi chung." Tiểu Viện nói với Kỷ Vãn.
“Hả?” Kỷ Vãn quay đầu lại, hai mắt Tiểu Viện sưng như quả óc chó, cô giơ tấm vé trên tay lên đưa cho Kỷ Vãn.
Kỷ Vãn lắc mấy cái ly trong tay leng keng: "Tôi đang bận, không có tay cầm. Còn vé concert... Cậu cũng có thể bán đi. Tôi không có bạn gái cũng không thích đuổi theo thần tượng. Cảm ơn lòng tốt của cậu."
Kỷ Vãn nói xong, quay người đi làm việc riêng của mình, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ.
Cho đến một lần, cậu mua đồ ăn vặt mì giòn giành được giải nhất, giải thưởng là một chuyến đi bảy ngày đến đảo quốc!
Đó là lần đầu tiên trong đời Kỷ Vãn gặp được chuyện may mắn như vậy, tình cờ là tháng ba, mùa đẹp nhất trong năm của xứ vạn đảo, cậu dứt khoát xin nghỉ phép một tuần, lên máy bay.
Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, không tránh khỏi có chút háo hức, trên máy bay vì tham tiện nghi cậu ăn thêm hai ly kem miễn phí, kết quả là cậu lạnh bụng, vừa xuống máy bay là đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Giải quyết xong vừa mới rửa tay thì vô tình đụng phải một người ở góc nhà vệ sinh.
"Bốp" một tiếng, va chạm có chút mạnh, Kỷ Vãn vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Vị khách này dáng người cao gầy, bởi vì bị đâm trúng nên kính râm và mũ trên mặt bị hất tung, Kỷ Vãn cúi người xuống để giúp hắn nhặt lên, lúc đứng dậy cũng tình cờ đối mặt với người ta.
Hai mắt đối diện nhau, đó là một khuôn mặt rất đẹp trai, cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu?
Người bên kia ánh mắt hoảng hốt, hắn lập tức ngoảnh mặt đi rồi lại đeo kính râm và đội mũ, không nói lời nào rồi vội vã rời đi.
Kỷ Vãn chỉ coi sự việc này là một khúc nhạc đệm nhỏ, lúc này cậu đang đói, cậu đặt một phần ăn ở cửa hàng McDonald"s gần nhất ở sân bay, còn được tặng mô hình phiên bản giới hạn cho mùa xuân.
Đó là hình người của một anh chàng tóc đen đẹp trai, Kỷ Vãn đặt lên trên bàn đối diện, giả làm bạn bè đi cùng cậu rồi ăn uống thỏa thích.
Cách cậu không xa có một người đàn ông đeo kính râm và đội mũ ngồi đó, hắn cũng gọi một phần ăn, cũng vươn tay đặt mô hình ở phía đối diện.
Hắn chỉ bình tĩnh nhìn, không ăn, không biết đang nghĩ gì.
Khoảng cách giữa hai người ngồi, người ra kẻ vào. Rõ ràng là rất náo nhiệt, chỉ có bọn họ là cô độc.
Sau khi ăn xong, Kỷ Vãn bắt đầu hành trình của riêng mình, từ những con phố ở Shibuya, đến nhà ga Akihabara, từ chùa Sensoji đến Osaka, từ Nagoya đến Hokkaido.
Thấy rất nhiều người, chơi cũng khá là vui, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy những cánh hoa anh đào rơi, luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Nếu là cậu bé trong giấc mơ thì tốt rồi, Kỷ Vãn suy nghĩ một lúc. Nhưng nghĩ lại mà thôi, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ.
Trước khi rời đảo quốc, Kỷ Vãn dựa vào cửa xe điện nhìn thấy một con kênh lấp lánh bên ngoài, hai bên bờ kênh đầy cây hoa anh đào, những cánh hoa rơi trên mặt sông, ma xui quỷ khiến Kỷ Vãn quyết định xuống xe trước để nhìn xem.
Đây là một đoạn đường dốc rất dài, có những cánh hoa rơi đầy trên đất, trên những tán cây đầy hoa anh đào màu hồng và trắng, vì đang ở đỉnh điểm của thời kỳ nở hoa nên Kỷ Vãn thường thấy rất đông du khách, khó được có một chỗ cảnh đẹp mà không bị làm hư, Kỷ Vãn dứt khoát cầm điện thoại di động làm du khách chụp ảnh.
Một bông hoa rơi xuống đầu Kỷ Vãn, cậu cũng không phát hiện, tóc cậu chợt giật giật, có người cầm lấy cánh hoa trên đỉnh đầu cậu xuống.
Kỷ Vãn ngẩng đầu, một người đàn ông đeo kính râm và đội mũ đang đưa bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ra khỏi đầu cậu.
Thấy Kỷ Vãn để ý, ngón tay khựng lại, cứng vai giải thích: "Thấy cậu đang chơi vui, trên tóc có cánh hoa, tôi giúp cậu lấy xuống."
"À, cảm ơn." Kỷ Vãn nói: "Anh đẹp trai, anh cũng đi du lịch à?"
Cách kính râm, cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ nghe xong lập tức ừ một tiếng, rồi nói: "Ngày nghỉ, ra ngoài chơi."
"Ồ," Kỷ Vãn trả lời lại: "Tôi cũng vậy, trúng thưởng nên đi thư giãn."
"Tôi tên là Sở... Sở Trúc, cậu muốn chụp ảnh hả? Không thì tôi giúp cậu chụp?"
Kỷ Vãn suy nghĩ, cảnh sắc đẹp như vậy chụp lưu lại làm kỷ niệm cũng khá tốt, vì vậy chấp nhận sự giúp đỡ của hắn, Kỷ Vãn đứng dưới cây hoa anh đào lớn nhất, giơ tay chữ V, mỉm cười rất tươi.
Sở Trúc ngồi xổm xuống, dùng điện thoại di động của Kỷ Vãn chụp rất nhiều ảnh cho cậu, sau khi xong việc, Kỷ Vãn lấy lại điện thoại di động của cậu xem qua một chút, chỉ cảm thấy kỹ năng chụp ảnh của người này thực sự tốt, ít nhất là nhìn chân cậu rất dài.
Kỷ Vãn cảm ơn hắn: “Nè, cảm ơn anh, hay là tôi mời anh một bữa?” Nhưng chợt nhớ ra phải lên máy bay nên cậu đành phải xin lỗi: “À, tôi quên mất là mình phải lên máy bay, tôi thấy anh cũng là người Trung Quốc. Sau khi trở về tôi mời anh ăn được không?"
Thực ra, Kỷ Vãn cũng chỉ là khách sáo vậy thôi, chỉ là một người qua đường bèo nước gặp nhau, ngoài miệng khách sáo hai câu cũng cho qua, sau khi trở về ai cũng bận rộn, không còn ai nhớ đến ai nữa.
Ai biết người đàn ông này rất coi trọng, lấy điện thoại trong túi ra, quẹt vài cái rồi đưa cho Kỷ Vãn.
Ừm! Mã QR? Kỷ Vãn bối rối hỏi: "Đây là?"
"Thêm WeChat đi, nếu cậu muốn mời tôi ăn bữa cơm."
Kỷ Vãn:...
Được rồi, anh thật sự...
Sau đó họ ở trên đường vừa đi vừa trò chuyện một lúc, thế nên Kỷ Vãn mới biết thì ra hôm nay Sở Trúc cũng lên máy bay, hôm nay hắn cũng bay về nước, nhưng hắn ngồi khoang hạng nhất, còn cậu lại ngồi khoang phổ thông.
“Thật sự là có duyên.” Kỷ Vãn cười: “Mà sao lúc nào anh cũng đeo kính râm vậy? Hôm nay nắng cũng không gắt lắm.”
“À,” Sở Trúc ngây người, có vẻ chần chừ một lúc, tháo kính râm xuống, hốc mắt sâu, ánh mắt sáng ngời, Kỷ Vãn nhìn chằm chằm hắn vài giây.
Giống như bị điện giật lại nhanh chóng dời đi, ừm? Sao lại quen mặt vậy ta?
Kỷ Vãn rũ mắt trở lại, Sở Trúc lại đeo kính vào, quay đầu lại, đưa tay đặt lên khóe miệng, ho nhẹ: "Khụ, mấy ngày nay mắt tôi không được thoải mái lắm, tôi có mắt hột nhỏ, nên cần đeo kính.”
Anh bạn này, tai anh ta thế mà đỏ lên, Kỷ Vãn nhìn chằm chằm vào lỗ tai của hắn. Thần kỳ ghê, sau đó cậu nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã,” Đột nhiên Sở Trúc chỉ vào một con đường nhỏ. "Ở đây hình như có một ngôi đền, người hướng dẫn nói xin sâm ở đây rất linh nghiệm. Cậu có muốn lên xem không?"
Kỷ Vãn nhìn thời gian, còn 2 tiếng nữa máy bay mới cất cánh, sau khi đi tàu điện ngầm đến sân bay thì không còn bao nhiêu, nhưng Sở Trúc nắm lấy tay của Kỷ Vãn trước, sau đó dẫn cậu lên núi.
“Này, chúng ta phải nhanh lên, nếu không thì không kịp lên máy bay đâu.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, ngay sau đó hai người đến ngôi đền. Có một thầy tu trong đền, bọn họ từ chỗ thầy tu có được hai tấm bùa hộ mệnh.
Trong tay Sở Trúc là Bình an vui vẻ, mà trong tay Kỷ Vãn lại là...
Sớm sinh quý tử...
Cái quái gì? Không có linh nghiệm gì cả!! Kỷ Vãn bất lực nói với Sở Trúc: "Một chút cũng không linh."
"Là gì đó," Sở Trúc nhìn sang, sau khi nhìn thấy tấm bùa của Kỷ Vãn có vẻ rất vui, hắn nói: "Đưa cho bạn gái của cậu là được rồi."
Kỷ Vãn nhướng mày: "Không có bạn gái."
"Ồ, vậy giữ cho bạn gái tương lai."
Kỷ Vãn: "Ừm... Hẳn là sẽ không có..."
Sở Trúc: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không có người thích? Độc thân từ trong bụng mẹ?"
Những lời này nghe có vẻ không ổn, Kỷ Vãn ngẩng đầu lên: "Không có thích ai thì sao, cũng không vi phạm pháp luật, tôi lấy về cho đồng nghiệp nữ chưa kết hôn đi."
"Hầy, đừng, người ta chưa kết hôn, cậu đưa cái này làm gì? Vẫn là..." Sở Trúc nắm tay Kỷ Vãn để cậu đặt trở lại trong túi của mình, ý tứ sâu xa: "Cậu nên giữ nó cho mình."
_________
Ngồi trên tàu điện ngầm, hai người như là bạn bè nhiều năm nói chuyện rất vui vẻ, Kỷ Vãn luôn cảm thấy quãng thời gian ở bên hắn rất vui vẻ rất thân quen.
Họ đến sân bay, thời gian vừa đúng lúc, Sở Trúc nói hắn đi cổng VIP, Kỷ Vãn hơi ngạc nhiên thì ra hắn thực sự là một người giàu. Nhưng mà nghĩ lại, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cách nói chuyện rất có học thức còn có khí chất không giống như gia đình bình thường có thể giáo dục ra được, người ta đúng là tư bản.
“Hay là để tôi đổi vé khoang hạng nhất cho cậu rồi ngồi cùng với tôi.” Cuối cùng Sở Trúc có vẻ không muốn buông tha, ngồi cách Kỷ Vãn rất gần.
Kỷ Vãn lắc đầu, “Anh đi nhanh đi, chúng ta… sau khi xuống máy bay lại hẹn gặp.” Sau khi xuống máy bay, ước chừng chúng ta một người trên trời một người dưới đất, đi trên con đường không giao nhau.
Sở Trúc thấy cậu không muốn cũng không miễn cưỡng, hai người ở hai vị trí khác nhau, trên cùng một mặt phẳng, cùng nhìn một bầu trời, cùng một đám mây, cùng hít thở bầu không khí.
Khi xuống máy bay, Kỷ Vãn ước tính Sở Trúc chắc là đi đường VIP, vì đường ra khỏi nhà ga bị bao vây bởi rất nhiều fan cuồng cầm bảng hiệu đèn. Kỷ Vãn nhận thấy trên bảng đèn viết ba chữ Sở Nam Trúc.
Ể? Chỉ khác một chữ với Sở Trúc, thật sự là duyên phận, chẳng lẽ vừa nãy ngôi sao lớn tên là Sở Nam Trúc cũng ngồi trên máy bay?
Hử? Tên của minh tinh này quen thuộc quá... Kỷ Vãn chìm trong suy nghĩ, nhưng mà từ trước đến nay cậu không bao giờ thích rối rắm, nếu không hiểu thì sẽ không nghĩ tới mà cứ để mặc kệ.
Sau khi ra khỏi cổng sân bay, càng có nhiều người hâm mộ hơn, Kỷ Vãn vất vả đẩy họ ra chuẩn bị lên xe buýt trở về thì bỗng một chiếc xe to lớn màu đen bất ngờ dừng lại trước mặt cậu bấm còi.
Nhìn từ bên ngoài không nhìn thấy ai trong xe, chỉ thấy cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ngoắc ngón tay với Kỷ Vãn: "Nè em trai, em tên Kỷ Vãn à?"
Kỷ Vãn: "Dạ, chị là ai?"
Người phụ nữ chỉ tay về phía hàng ghế sau. Kỷ Vãn bước lại gần hai bước, nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đeo kính râm và đội mũ. Hắn mở cửa xe một chút, hất cằm lên với Kỷ Vãn: "Đi lên đi, tôi đưa cậu trở về."
"A?"
"Nam Trúc, cậu ấy là người bạn em nói quen ở đảo quốc đó sao?" Người phụ nữ trước mặt vừa nói, cũng vừa liếc mắt nhìn lại dò xét Kỷ Vãn.
Không thể hiểu được, sao cảm thấy như đề phòng mình vậy? Chờ một chút, chị ta vừa rồi gọi Sở Trúc là gì? Nam Trúc?
Đột nhiên Kỷ Vãn ngẩng đầu lên, trước mặt cậu có một fan girl cầm một bức tranh lớn, ngoài ba chữ Sở Nam Trúc viết trên đó còn in một bức chân dung đầu to.
Kỷ Vãn sửng sốt: “Anh… Anh là Sở Nam Trúc?!”
Sở Nam Trúc cười gật đầu: “Ừ, mau lên đi, lát nữa bọn họ lại đi theo đây.”
Sở Nam Trúc nói xong, trực tiếp mở cửa. Sau đó mở ra một chút kéo tay Kỷ Vãn vào trong xe, Kỷ Vãn đang ngẩn ngơ, tay nắm nóc xe nói với Sở Nam Trúc: "Chờ đã! Anh là Sở Nam Trúc, tôi... tôi… tôi…”
Sở Nam Trúc tháo kính và mũ xuống, khuôn mặt đẹp trai kia còn không phải là vị minh tinh chạm tay là bỏng sao.
"Mau lên đi, cậu đã đồng ý mời tôi đi ăn rồi mà? Vừa lúc đang rảnh nên tối nay đi thôi." Sau đó Sở Nam Trúc nắm lấy Kỷ Vãn bằng cả hai tay, kéo người lên xe.
Kỷ
Vãn mất thăng bằng vô tình ngã vào trên người Sở Nam Trúc, tựa vào trong ngực hắn, mùi hương gỗ lạnh xộc vào chóp mũi, khuôn mặt Kỷ Vãn đột nhiên bỏng rát.
Cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi người Sở Nam Trúc, ho nhẹ một tiếng, “Không ngờ anh lại là Sở Nam Trúc.”
Hắn ừ một tiếng, rồi ra lệnh cho tài xế phía trước lái xe đến nhà hàng Thiên Hương.
Trong lòng Kỷ Vãn kinh ngạc. Nơi này là một trong những nhà hàng cao cấp nhất thành phố, bình quân đầu người là 3.000. Đây là địa điểm check in nổi tiếng trên mạng. Có phải Sở Nam Trúc này muốn ăn bữa cơm xong làm cho mình nghèo luôn không?
Không biết bây giờ có quá muộn để xuống xe không? Trên trán Kỷ Vãn rơi một giọt mồ hôi lạnh.
“Kỷ Vãn,” Giọng nói của Sở Nam Trúc cắt ngang sự phỏng đoán của cậu, “Cậu có cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
“Có sao?” Kỷ Vãn quay lại đối mặt với Sở Nam Trúc: “Được rồi, thật ra tôi cũng có cảm giác này.”
“Chậc chậc." Quý Mộc Ly ở hàng ghế đầu phát ra âm thanh khinh bỉ, "Nam Trúc, cách em nói chuyện thực sự lỗi thời."
"Ồ, vậy theo chị phải như thế nào?"
"Bây giờ là phổ biến trực tiếp hẹn làm một nháy."
Kỷ Vãn:...
Sở Nam Trúc lười trả lời, lại tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Cậu rất giống một người bạn từ nhỏ của tôi, là một người rất quan trọng với tôi.”
“Ai?”
Sở Nam Trúc đột nhiên giơ tay lên đặt bàn tay đặt lên trên cửa kính xe, Kỷ Vãn bị nhốt giữa hai cánh tay của hắn, khoảng cách giữa hai người rất gần, Kỷ Vãn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Sở Nam Trúc cùng đôi mắt sáng lấp lánh của hắn.
"Kỷ Vãn, ba mẹ em làm nghề gì? Em bao nhiêu tuổi?"
"24 tuổi, không ba không mẹ..."
"Tại sao không có ba mẹ?" Sở Nam Trúc hiển nhiên rất khích động khi nghe câu trả lời này.
"Làm sao tôi biết được? Chỉ là tôi không có. Tôi lớn lên trong cô nhi viện."
Đột nhiên Sở Nam Trúc ôm chặt Kỷ Vãn, trong lời nói có chút kích động không kiềm chế được: "Là em, chắc chắn là em, Nhân Nhân."
"Nhân Nhân?"
Hai tay Sở Nam Trúc ôm mặt Kỷ Vãn: "Đúng vậy, chính là em, tôi biết, em là Nhân Nhân."
__________
Trên đường đi, quả thực Kỷ Vãn gần như không thể hiểu được, như lọt trong sương mù, Sở Nam Trúc liên tục nhấn mạnh rằng cậu chính là Trần Nhân Nhân, người bạn trúc mã của hắn, người mà hắn đã đánh mất từ
khi còn nhỏ.
Nhưng Kỷ Vãn cảm thấy làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, hy vọng Sở Nam Trúc sẽ cẩn trọng hơn.
Họ đến nhà hàng Thiên Hương để ăn tối, ngay khi họ bước vào cửa, người phục vụ đã dẫn đường lên tầng ba đến một chỗ ngắm cảnh tuyệt vời bên cửa sổ. Đó là một căn phòng riêng biệt. Khi Kỷ Vãn xem thực đơn, cảm thấy không khỏe lắm, món rau có ba chữ số, món mặn bốn chữ số, cơ thể Kỷ Vãn run run không dám nói lời nào, vì sợ khi mở miệng sẽ kêu Sở Nam Trúc ăn chút đậu phộng, đậu phộng ở đây miễn phí.
Sở Nam Trúc cầm thực đơn, cười như hồ ly rồi nói với người phục vụ: "Tôi muốn thịt nướng, vịt quay, đậu phụ nhồi thịt, một phần lớn sườn cừu nướng, canh sườn đông trùng hạ thảo. Món canh này dùng nguyên liệu ngon nhất, phải hầm mới ngon..."
Sở Nam Trúc gọi ít nhất mười món. Kỷ Vãn nghe vậy liền bật điện thoại kiểm tra số dư trong WeChat...
2000... Tháng này đã phát tiền lương trả hết thẻ tín dụng của mình, chỉ còn lại 2000, sau khi nhìn người phục vụ mặt mày hồng hào đi ra ngoài, Kỷ Vãn muốn ngăn cô lại hỏi một chút, rửa bát ở đây mất bao lâu để trả hết nợ?
Sở Nam Trúc đặt kết quả báo cáo công tác trước ngực, di chuyển chỗ ngồi của mình lại gần hơn chút: "Sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm? Không thích nơi này?"
"Không..." Kỷ Vãn phồng má giả làm người béo cười ngốc: "Rất thích, quan trọng nhất là anh thích, tiền không thành vấn đề! Tôi có tiền!"
"Ồ, tôi vừa order tất cả các món đặc trưng ở đây, cậu thích có thể gọi thêm."
"Không, không, tôi đủ rồi. Thật sự đủ rồi." Kỷ Vãn nhanh chóng xua tay, nói giỡn hả? Tôi phải mất bao lâu để trả hết? Thật là.
Sở Nam Trúc bị vẻ mặt cậu chọc cười, cười hahaha nửa buổi, Kỷ Vãn thẹn quá thành giận: "Cười cái rắm, mời anh ăn thì lo ăn đi, cười gì mà cười."
"Tôi nói thật đấy." Đôi tay hắn nắm tay Kỷ Vãn: "Tôi có thể gọi chú Trần và dì Tưởng nhanh chóng trở về. Khi nhìn thấy họ, em sẽ biết tại sao tôi nói em là Trần Nhân Nhân."
Kỷ Vãn quay đầu lại im lặng một lúc: "Thật sao?"
“Tôi không nói dối em, tôi sẽ không bao giờ nói dối em.”
Kỷ Vãn gật đầu đồng ý. Lúc này, các món ăn bắt đầu được dọn ra, Sở Nam Trúc rất bận rộn, gắp món này đến món ngon khác vào trong bát Kỷ Vãn vì sợ cậu ăn ít lại đói, hỏi han ân cần giọng điệu dịu dàng, lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với mình như vậy.
Hốc mắt Kỷ Vãn có chút chua xót.
“Sao em lại khóc?” Sở Nam Trúc cong cong ngón tay gãi gãi mũi Kỷ Vãn.
“Tôi không khóc, đừng nói nhảm.” Nhưng mà Kỷ Vãn vừa mở miệng âm thanh nghẹn ngào làm cậu bại lộ.
Sở Nam Trúc cười thành tiếng, Kỷ Vãn đỏ mặt đành phải vùi đầu ăn, ăn đến mức bụng căng tròn, hành vi cho ăn của Sở Nam Trúc cũng không dừng lại.
Kỷ Vãn: “Dừng, dừng lại, không ăn được nữa!”
“Uống thêm canh đi, canh này tốt cho sức khỏe của em.”
Kỷ Vãn lắc đầu, “Không, không, no quá, no quá, làm ơn buông tha!"
"Được rồi." Sở Nam Trúc gọi người phục vụ, Kỷ Vãn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chuẩn bị móc thẻ tín dụng sang trọng để trả.
Sở Nam Trúc cầm lấy danh thiếp đưa cho người phục vụ, quay lại thấy khuôn mặt kinh ngạc của Kỷ Vãn nói: “Sao lại nhìn tôi thế?”
“Anh… không đúng, không phải là tôi mời anh mới đúng à?"
"Em sao? Em muốn mời anh Nam Trúc đi ăn? Hừ, kiếp sau đầu thai lại lớn hơn tôi đi rồi nói." Sở Nam Trúc búng trán Kỷ Vãn, "Đi thôi, tôi đưa em về, muốn về nhà em hay là về nhà tôi? Chú Trần chắc sẽ đến đây sớm thôi."
"Nhà riêng của tôi, nhà riêng của tôi!" Kỷ Vãn trả lời nhanh chóng, sợ người này sẽ cưỡng ép mang cậu đi.
Tối hôm đó, Sở Nam Trúc tiễn Kỷ Vãn về nhà rồi tự mình lái xe đi, Kỷ Vãn ở trên ban công nhìn chiếc xe hơi sang trọng đang phóng nhanh, cậu có linh cảm rằng cuộc đời mình có thể sắp thay đổi long trời lở đất.
Như suy nghĩ của cậu, vào ngày hôm sau chú Trần và dì Tưởng vội vã chạy đến, đúng như dự đoán, ngay khi nhìn thấy Kỷ Vãn, họ đã nói cậu là con trai của họ Trần Nhân Nhân.
Để an toàn, Kỷ Vãn đề nghị làm xét nghiệm ADN, mặc dù hai vợ chồng cho rằng điều đó là không cần thiết nhưng do Kỷ Vãn kiên trì nên họ vẫn đi làm.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Kỷ Vãn từ một đứa trẻ mồ côi không ba không mẹ trở thành tầng lớp trung lưu có ba mẹ ưu tú.
Hơn thế nữa, cậu và Sở Nam Trúc quen nhau chưa được một tháng, có một hôm hắn đè Kỷ Vãn lên trên tường cưỡng hôn.
Kỷ Vãn sững sờ, Sở Nam Trúc còn cắn mũi cậu nói: "Đồ ngốc, em có muốn ở cùng anh không?"
"A?"
"A cái gì? Anh chỉ có thể nghe được câu trả lời khẳng định, nếu không anh sẽ... Anh sẽ trói em lại, gϊếŧ em để em vĩnh viễn không thuộc về người khác." Tuy rằng Sở Nam Trúc đang cười nói, nhưng làm cho Kỷ Vãn không rét mà run. Sở Nam Trúc không dễ chọc, bị ép buộc bởi "dâm uy" tất nhiên Kỷ Vãn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vì vậy, chỉ trong vài chục ngày, cậu có ba mẹ và người yêu, thông qua người yêu của mình, cậu đã gặp được rất nhiều bạn bè, 24 năm bình thường và ảm đạm của cậu dường như là chuyện của kiếp trước, còn cuộc sống hiện tại của cậu còn tốt hơn là giấc mơ.
Đương nhiên nếu tính chiếm hữu của Sở Nam Trúc có thể bớt đi một chút thì sẽ tốt hơn...
Sau nửa năm nữa, cậu và Sở Nam Trúc chính thức kết hôn. Sở Nam Trúc vì không muốn người khác quấy rầy Kỷ Vãn nên đã lựa chọn lui màn, sau này chuyển nghề làm đạo diễn.
Hai người mua một căn biệt thự ba tầng rất lớn có hồ bơi nhỏ trong vườn, chỉ có hai người Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc, chỉ sử dụng vài phòng, những phòng khác đều để trống.
Không biết có phải do căn phòng trống trải tác động trong lòng Kỷ Vãn hay không, cậu luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.
Rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, còn thiếu gì nữa? Kỷ Vãn không thể hiểu được nên vào buổi tối nọ đã nói với Sở Nam Trúc về việc này.
Sở Nam Trúc: "Thực ra, anh cũng cảm thấy như thế."
"Hả? Thật không?"
Sở Nam Trúc gật đầu: “Rõ ràng là em đã trở lại, mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng trong lòng vẫn có chút trống trải.”
Cả hai đều không hiểu rõ lắm, sáng hôm sau, Kỷ Vãn dậy sớm chạy bộ, lại phát hiện ra bên đường có một chiếc hộp nhỏ, mở ra xem là hai chú mèo con.
Hình như chúng bị chủ nhân bỏ rơi, một đực một cái, rất đáng thương, vừa đói vừa rét, Kỷ Vãn quyết định muốn nuôi chúng.
Sau khi đưa về nhà chăm sóc nuôi được vài tháng, bạn bè xung quanh biết tin cậu bắt đầu nuôi mèo nên gửi thêm một số con.
Có ba con mèo xanh, một con bằng vải, một con màu vàng, cộng với hai con nhặt được lúc đầu, tổng cộng là bảy con mèo, lấp đầy căn biệt thự này.
Kỷ Vãn nói với Sở Nam Trúc: "Em cảm thấy như trong lòng mình tốt hơn một chút rồi."
Sở Nam Trúc hôn môi Kỷ Vãn: "Anh cũng vậy."
_________
Mùa xuân năm tiếp, vì để kỷ niệm ngày đầu tiên hai người gặp nhau ở đảo quốc, họ quyết định về thăm lại chốn cũ.
Lần này không phải Sở Nam Trúc chụp ảnh cho mình Kỷ Vãn nữa mà là hai người tự sướng điên cuồng.
Cặp chồng chồng thiểu năng ăn nhậu chơi bời, chuyến đi lần này không vội vã, họ quyết định ở lại đảo quốc một tháng rồi mới về.
Khi đi ngang qua con dốc dài, cả hai quyết định nắm tay nhau leo
lên.
Leo đến giữa, chỉ thấy một vài thiếu niên đang đứng quay lưng về phía họ.
Không hiểu sao khi thấy bóng dáng của họ Kỷ Vãn lại có chút sững sờ, có chút muốn khóc, chỉ có thể nhanh chóng siết chặt tay Sở Nam Trúc để tìm cảm giác an toàn.
Quay lại đầu tiên là một cặp song sinh trai gái, tiếp theo là ba cậu bé trắng như tuyết, sau đó là một cậu bé mặc quần áo đen, nhìn qua hẳn là lớn nhất khoảng mười mấy tuổi.
Còn có... nên có một đứa nữa? Ở đâu? Kỷ Vãn lặng lẽ đếm số, 123456, nghĩ rằng chắc còn một đứa nữa, tại sao lại không thấy? Trong lòng cậu không hiểu nỗi nghĩ như vậy.
Một chiếc lông vũ từ trên trời rơi xuống, dừng trước mắt Kỷ Vãn, cậu đưa tay ra bắt lấy, đó là một chiếc lông vũ màu tím nhạt.
Cậu ngẩng đầu lên nhưng không thấy gì.
Lại đi tiếp về phía trước, cậu thấy một thiếu niên rất đẹp có mái tóc màu tím mặc bộ quần áo trắng đang đứng giữa đám trẻ, sau khi nhìn thấy Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc, cậu bé mỉm cười như một thiên thần.
Cậu bé hét lên: “Ba ơi.”
Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc nghe thấy những lời này, phần trống rỗng trong trái tim của họ ngay lập tức được lấp đầy.
Hoa đào bay bay xuống, hoảng hốt qua đi, một lúc sau hai người đưa tay ra nói với bọn trẻ: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vườn hoa tràn ngập sắc xuân, chúng ta về nhà.
______________________________________
Gia đình 9 người đoàn tụ rồi ( ◜‿◝)♡