* * *
Mục Lâm Vãn thả chậm bước chân, quay đầu nhìn người ngồi trong đình, nhẹ giọng nói: "Hồi bẩm công chúa, ta chỉ là đi tìm người thôi, không cẩn thận đã mạo phạm công chúa, xin công chúa thứ tội." Nói xong cậu liền chuẩn bị rời đi.
Ngọc Vận bây giờ còn không biết đang ở đâu, cũng chẳng biết có phải đã bị Dung quý phi bắt gặp hay không. Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra Ngọc Vận chứ không phải đứng đây tán gẫu với công chúa.
Vừa đi được vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nói.
"Dù gì cũng đã đến rồi, sao tiểu công tử không ngồi xuống uống một ly trà đi? Ở chỗ này cùng thưởng phong cảnh. Người đó dù sao cũng còn ở trong cung, hay ngươi miêu tả một chút cho bổn cung, ta sẽ phái người tìm. Nhiều người nhiều sức hơn là một mình người phải không?"
Mục Lâm Vãn thở dài một hơi, biết mình không thể rời đi nên chỉ có thể đi đến bên đình ngồi hóng gió.
Công chúa hôm nay mặc y phục màu vàng nhạt nhìn qua cảm thấy khá dịu dàng khả ái, nhìn như thế càng giống Ngọc Vận hơn nữa.
Còn có Dung quý phi..
Tuy trong lòng Mục Lâm Vãn có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn cười cười, đưa công chúa một ly trà.
"Hôm nay trong cung tổ chức yến hội, sao công chúa không đến đó xem náo nhiệt? Nói không chừng người sẽ tìm được một vị lang quân như ý." Mục Lâm Vãn nói.
Những lời này không biết đã chạm tới nơi nào trong lòng công chúa khiến nàng oán giận mà nhìn Mục Lâm Vãn.
"Tiểu công tử sao có thể hiểu được chuyện này chứ, ngươi cứ tiếp tục vui vẻ chuyện của bản thân đi, không cần phải để tâm đến những chuyện như này đâu. Nhưng về lang quân như ý kia.. tất cả đều không vừa mắt bổn cung như tiểu công tử đây." Ngữ khí của công chúa đột nhiên thay đổi.
"Tiểu công tử hay là cũng không vừa mắt ta? Trước kia bổn cung nghe nói công tử đây có đôi mắt rất lợi hại, ai cũng không lọt vào mắt cậu, thậm chí còn tuyên bố rằng không cô nương nào ở kinh thành có thể vừa ý ngươi."
Mục Lâm Vãn nghe xong liền xấu hổ.
Trước kia cậu thật sự có làm chuyện như thế. Lúc trước các bà mối nối nhau tìm tới không dứt, đem thềm cửa Mục phủ làm vỡ vài khối, Mục Lâm Vãn cảm thấy quá phiền phức liền kiềm không được mà nói những lời đó.
Không ngờ tới chuyện này vậy mà truyền khắp kinh thành, nhưng bà mối vẫn tới lui thậm chí còn nhiều trước, đi theo bà mối còn có những tiểu thư cùng đến.
Mục Lâm Vãn khi đó cũng không dám ngồi trong phủ, đi suốt đêm để trốn khỏi kinh thành, chờ tới khi các bà mối đó không đến nữa cậu mới quay trở về.
Nhưng mấy chuyện đó đều là lúc cậu vẫn đang thịnh khí, giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, vậy mà công chúa vẫn còn nhớ như vậy.
"Kia là lúc tuổi trẻ thịnh khí, tất cả đều không biết vừa lòng mới có thể nói ra những câu như thế, bây giờ nghĩ lại cũng có chút hổ thẹn a." Mục Lâm Vãn cúi đầu nói.
Công chúa nhẹ nhàng cười vài tiếng: "Làm thế nào mà như vậy chứ? Tiểu công tử chính là có cá tính như thế, lúc ấy ta cũng có đến, chỉ là tiểu công tử không ở trong phủ tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bóng người, vẫn là nhờ Mục lão gia nói cho bổn cung ngươi đã rời khỏi kinh thành."
Mục Lâm Vãn xấu hổ cười cười, không biết phải nói cái gì. Nếu là cậu của hiện tại thì khẳng định sẽ không nói những lời như vậy, nếu để Ngọc Vận nghe thấy cũng không biết sẽ bị trêu đùa như thế nào.
"Vậy người tiểu công tử muốn tìm trông như thế nào? Ta sẽ phái người đi tìm." Công chúa nói.
Từ nảy tới giờ Mục Lâm Vãn vẫn luôn nghĩ đến việc này, nhưng không thể nói ra để công chúa biết về Ngọc Vận được, cậu lắc đầu nói: "Việc này cũng không cần phiền đến công chúa nhọc lòng, vẫn là để ta tự mình tìm, y thập phần sợ người lạ, chắc có lẽ bây giờ đang trốn ở góc nào đó chờ ta đến dón."
"Tiểu công tử không cần phải quá lo lắng, ở lại đây bồi bổn cung thêm chốc nữa."
Mục Lâm Vãn không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở đình hóng gió, chờ mong Liễu Vọng Thu có thể nhanh nhanh một chút tìm được Ngọc Vận, mang Ngọc Vận đi nơi khác.
"Tiểu công tử đã giúp ta tìm ra hung thủ, ta còn chưa chính thức cảm tạ công tử đâu, nếu ngươi không ngại, thần thiếp đây xin lấy thân báo đáp, thế nào?"
Mục Lâm Vãn hết sức kinh hãi, vội vàng nhìn công chúa.
Công chúa tay bưng chén trà nhìn không ra hỉ nộ, cũng chẳng biết có phải đang nói đùa hay không.
Đây chính là vị công chúa được Thánh Thượng sủng ái nhất, nhưng chính mình lại không hề có học vấn hay nghề nghiệp gì lại còn ăn chơi trác táng, làm sao có thể..
"Phụ hoàng ban thưởng tiểu công tử không ít bảo vật, tiểu công tử cũng chẳng thiếu mấy món này, thần thiếp đây cũng không có được thứ gì hiếm lạ, như vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp, tiểu công tử không nói lời nào chẳng lẽ là ghét bỏ ta sao?"
"Công tử chưa lấy vợ, thần thiếp chưa gả chồng, ngươi lại là con vợ cả thừa tướng, thân phận cũng không thấp, tự nhiên có thể xứng đôi với ta. Hiện giờ không nói lời nào cũng chỉ có thể là ghét bỏ." Công chúa rũ mắt nhìn chén trà, trong mắt tràn ngập ưu tư.
Mục Lâm Vãn nghe thế càng hoảng sợ hơn, vội vàng nói: "Công chúa thứ tội, công chúa dung mạo tuyệt mỹ, người nhìn người yêu hoa nhìn hoa nở, nhưng ta đã có người trong lòng, cũng đã hẹn thề với người ta, không thể nuốt lời."
Cậu như đứng đống lửa ngồi đống than, chỉ có một mong muốn duy nhất là thoát khỏi cái địa phương.
Vì cái gì công chúa lại nói ra những lời như vậy, công chúa khẳng định là không có khả năng coi trọng mình, ánh mắt nàng ta nhìn mình cũng không hề có chút cảm giác nào, không có tình cảm, bên trong chỉ toàn là sự lạnh nhạt cùng lãnh đạm.
"Như vậy a.." Công chúa than nhẹ một tiếng, lại hỏi: "Tiểu công tử có biết vì sao Phụ hoàng có nhiều long tử như vậy nhưng lại chỉ sủng ái một mình ta thôi? Dù gì sau này ta cũng không thể tiếp quản triền chính."
Mục Lâm Vãn nghe tới đây thấy khá chấn động, trong lòng điên cuồng kêu gào cái suy nghĩ phải rời khỏi đây.
Vấn đề này không phải muốn nghe là nghe, cậu sợ bị rơi đầu a!
"Công chúa dung mạo xuất chúng, thần cũng vận phần yêu thích. Nhưng giờ thời gian cũng không còn sớm, Liễu Vọng Thu hẳn còn đang đợi, vậy thần xin lỗi không thể tiếp tục bồi công chúa." Mục Lâm Vãn vội vàng rời đi.
Cuối cùng công chúa cũng không làm cậu khó xử nữa, không tiếp tục kêu cậu ngồi lại.
Mục Lâm Vãn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đây chính là ở trong cung, nhưng công chúa vì sao lại nói như vậy, nếu lỡ truyền tới tai người khác thì chính mình sẽ trở thành cái gai trong mắt bị mợi người chỉ trích, đặc biệt là những kẻ ái công chúa, có khi còn bị hung hăng giáo huấn một trận a.
Trời sắp sang thu, ánh mặt trời cũng đỡ độc hại hơn, Mục Lâm Vãn bước đi, phía sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh đem áo lót gắt gao dính vào tấm lưng, ánh nắng kia cũng phản phất làm đôi mắt có chút chói.
Đến giờ vần chưa tìm đượcNgọc Vận, Liễu Vọng Thu thì không biết đang nơi nào, Huyền Bảo