* * *
Sau khi khúc nhạc kết thúc, Ngọc Vận từ sau màn lụa đi ra, nhìn đến người đang nằm say giấc trên ghế một hồi lại xoay người đi ra ngoài.
"Chủ nhân, tại sao ngài lại muốn gặp người này?" Tú bà ở hoa lâu không biết từ khi nào lại xuất hiện ở ngoài cửa, cung kính đối đáp với Ngọc Vận.
Tú bà chính là một nữ nhân ở tuổi trung niên, gương mặt đã có dấu hiệu tuổi tác được che dưới lớp trang điểm dày cộm, đôi mắt sắc bén, lúc trẻ hăng là một nỹ nhân, nhìn qua có thể thấy là người rất lẳng lơ a.
"Mục Lâm Vãn là tiểu công tử Mục gia, tuy rất được cưng chiều nhưng cũng nổi tiếng là ăn chơi trác táng khắp nơi, trong tay không có thế lực gì, chính là một chiếc thùng rỗng kêu to a. Vậy tại sao chủ nhân lại muốn gắp hắn chứ?"
Ngọc Vận nhìn tú bà chốt lát bỗng cười nói: "Tất cả đều có dụng ý cả. Một tên không học thức không nghề nghiệp cũng chẳng con cái, cùng với hai vị huynh trưởng xuất chúng tài giỏi, vậy mà hắn vẫn được Mục lão gia yêu thương hết mực, ngươi nghĩ xem là vì sao?" Giọng nói Ngọc Vận lạnh lùng, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Xiêm y vẫn như cũ được treo hờ hửng trên người Ngọc Vận, vòng eo rắn chắc, lưng thẳng tắp, khí chất dường như thay đổi hoàn toàn.
Tú bà dường như đã thấu hiểu điều gì đó: "Nô tỳ đã biết"
Ngọc Vận chậm rãi bước đi, tú bà cũng đi theo phía sau.
"Ngươi ở lại hầu hạ tiểu công tử cho thật tốt, khi nào y tỉnh lại thì gọi ta" Ngọc Vận nói.
- -
Ánh nến đong đưa, căn phòng được tia sáng mờ ảochiếu sáng, màn lụa đỏ mỏng manh khẻ bay phất phơ, mùi thơm tỏa ra từ bát lư hương đang lụi tàn dần chỉ để lại hương hoa lê dây dưa nhàn nhạt, còn cả những khói bụi có trong bếp lò.
Mục Lâm Vãn nằm trên chiếc ghế khẽ cau mày.
Một trận tiếng bước chân nhỏ nối tiếp nhau truyền đến, một lần nữa thân ảnh của hồng y nhân lại xuất hiện trong phòng.
Bầu trời bên ngoài trong xanh, sương sớm có chút se lạnh.
Mục Lâm Vãn nhíu mày khó chịu, một hồi giãy giụa cậu mới thoát ra khỏi việc bị bóng đè.
"Tiểu công tử đã tỉnh rồi sao? Uống tí nước thanh giọng đi". Ngọc Vận đưa tới chiếc ly sứ, bên trong còn vương lại vài lá trà nâu lơ lửng trên mặt nước.
Mới tỉnh dậy Mục Lâm Vãn còn chưa kịp hoàn hồn, cậu ngồi một hồi mới nhận lấy ly sứ, một hơi uống cạn giúp cho cậu tỉnh táo hơn.
Mái tóc của Ngọc Vận khá dài nhưng chỉ dùng mỗi một sợi dây buộc tóc nhỏ, đôi mắt phượng hôm nay phá lệ nhu hòa hơn khi nhìn Mục Lâm Vãn.
"Có muốn thêm một ly nữa không?" Ngọc Vận quan tâm hỏi.
Nhìn Ngọc Vận trước mặt đẹp tới mức khiến Mục Lâm Vãn quên cả phản ứng.
Thấy thế Ngọc Vận khẽ cười một tiếng lại rót thêm một ly trà cho Mục Lâm Vãn.
Đến khi ngón tay chạm vào chiếc cốc lạnh lẽo, Mục Lâm Vãn lúc này mơi lấy lại tinh thần, cậu cúi đầu nhập nhẹ một ngụm trà, bên tai khẽ phiếm hồng.
"Ta ngủ quên sao?" Mục Lâm Vãn ôm chém trà chẳng chịu buông, ngẩng đầu nhìn Ngọc Vận.
Khó khăn lắm mới có cơ hội cùng Ngọc Vận có một đêm ngàn vàng thế mà cậu lại đi ngủ, haizzz thiệt là..
Trong lòng có chút tiếc nuối a, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Vận thì tiếc hận gì cũng biến mất, chỉ còn lại là tràn ngập yêu thương.
Không chỉ để ý đến vẻ ngoài của Ngọc Vận, tính tình ôn nhu cảu hắn cũng khiến cậu nhớ tới.
"Chắc hẳn là tử công tử mệt mỏi lắm, đêm qua ta còn chưa chơi hết khúc nhạc tấu mà tiểu công tử đã lăn ra ngủ". Ngọc Vận cười nói.
Mục Lâm Vãn cảm thấy khá hối tiếc, trong lòng khó mà tha thứ cho bản thân.
Vốn nghĩ rằng có thể cùng nhau trải qua một đêm tuyệt đẹp, ấy vậy mà cậu lại cứ thế ngủ quên, vô duyên vô cớ lãng phí nhiều thời gian như vậy.
"Giờ cũng muộn rồi, để ta tiễn công tử một đoạn" Ngọc Vận đứng lên đi ra cửa.
Mục Lâm Vãn vẫn còn đang trách cứ bản thân, quên cả việc mình phải về.
"Công tử mời đi lối này!" Ngọc Vận đưa người tới cửa, tú bà đứng đại sảnh hoa lâu, vui vẻ đón tiếp Mục Lâm Vãn.
Tú bà trên người toát ra mùi phấn son gắt mũi khiến Mục Lâm Vãn khẽ nhíu mày một chút, lặng lẽ kéo xa khoảng cách với tú bà, nhưng lại ngày càng đến gần Ngọc Vận.
Hương hoa lê trên người Ngọc Vận làm cho mùi son phấn kia nhạt bớt, điều này làm cho Mục Lâm Vãn thả lỏng không ít.
Ngọc Vận vẫn như cũ đi bên cạnh cậu.
"Ngọc Vận, ta sẽ quay lại, ta.. Ta thích ngươi." Mục Lâm Vãn vẫn là quyết tâm nói ra những lời này.
Lời nói như vậy không biết Ngọc Vận đã được nghe bao nhiêu lần, thân là hoa khôi của tửu lâu này, người thầm mến hắn không thiếu, phần tâm ý này sợ là nghe đã đến chán.
"Vậy Ngọc Vận liền ở đây chờ công tử, công tử chớ có trăng quên đèn" Ngọc Vận nhẹ giọng nói.
Mục Lâm Vãn lưu luyến không rời nhưng cũng phải bước đi.
Cậu rời đi không bao lâu thì đường phố đã bắt đầu có không ít cửa hàng mở cửa, các tiểu thương rao bán hàng hóa, những món đồ ăn thơm ngát, con đường trở nên náo nhiệt không thôi,
Mục Lâm Vãn mua hai cái bánh bao, chậm rãi đi về phía Mục gia.
Sáng sớm có chút gió lạnh, chiếc bánh bao nóng truyền đến lòng bàn tay cậu làm cả người cậu ấm lên không ít.
Mục Lâm Vãn trở về phòng mình, nhắm mắt lại nghĩ tới giọng nói ôn nhu và dáng vẻ quyến rũ của Ngọc Vận.
Cậu bên trong phòng sửa sang lại một lát, Mục lão gia liền cho gọi tới.
Mục Lâm Vãn vội vàng chạy tới thư phòng ngồi đợi.
Mục lão là một cái uy nghiêm trung niên nhân, thường ở quan trường lăn lê bò lết hắn có đặc thù khí thế, chỉ là đứng ở chỗ đó, đôi mắt trừng, là có thể ngăn em bé khóc đêm.
Mục lão gia là một người nghiêm trang, thường ở chốn quan trường lăn lộn nên cũng đặc biệt có khí chất. Chỉ đứng ở chỗ đó, đôi mắt trừng to là có thể dọa cho em bé ngừng khóc đêm.
"Ta nghe nói con ở bên ngoài một đêm?" Mục lão gia nhìn đến thư phòng, cũng không ngạc nhiên lắm hỏi.
"Phụ thân à, ta muốn kết hôn với Ngọc Vận" Mục Lâm Vận nói.
Mục lão thần sắc hơi thay đổi, thực nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái của mình, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
"Ngọc Vận, cái tên này không tồi, là cô nương nhà ai?"
"Là.. người ở hoa lâu." Mục Lâm Vãn giọng nói càng ngày càng nhỏ, giống như là chưa từng nói gì.
Hoa lâu là địa phương nào, trong kinh thành ai mà không biết.
"Ngươi nói hoa lâu? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không hả? Đường đường là người của Mục gia, thế nhưng lại muốn kết hôn với kĩ nữ. Ta không cầu Ngọc Vận là môn đăng hộ đối, cho dù là bá tánh bình thường, chỉ cần ngươi thích ta đều có thể đồng ý cho hôn sự này. Nhưng Ngọc Vận trong miệng ngươi lại là người ở kĩ viện, nếu ngươi đem người nọ đến trước cửa, thì Mục gia chúng ta còn có mặt mũi nào ở kinh thành nữa chứ?" Mục lão gia đè nén cơn tức giận trong lòng, lạnh giọng quát lớn.
"Ngọc