---------------
Sau lúc đó, Mục Lâm Vãn có vài lần lén đến hoa lâu.
"Tiểu công tử có chút lạ mắt nha, là làn đầu đến đây chơi đó, công tử có thích cô nương nào đúng không? Vẫn là tú bà đó, trên người vẫn nồng mùi son phấn.
Mục Lâm Vãn có chút không thích ứng kịp lùi về sau vài bước, nói:" Ta tới đây tìm Ngọc Vận. "
Nụ cười trên mặt tú bà cứng đờ lại, tròng mắt đảo qua đảo lại nhìn Mục Lâm Vãn một lúc, rồi lại tươi cười nói:" Ngọc Vận của chỗ ta không tiếp khách, nhưng nếu công tử đây thích nam tử thì nơi này cũng có rất người không tệ a~ "
" Ta nhất định phải gặp Ngọc Vận. "Mục Lâm Vãn nói.
Thái độ kiên định của cậu làm cho tú bà có chút do dự, nhưng đến cuối vẫn là cự tuyệt:" Ngọc Vận vốn là không tiếp khách, Tiểu công tử làm vậy khiến ta đây rất khó xử a. Người muốn gặp Ngọc Vận có rất nhiều, nếu ai cũng có thể gặp được hắn thì không phải sẽ mệt chết sao? "
" Tiểu công tử thích Ngọc Vận ta xin nhận phần tâm ý này, có thể thay cậu chuyển lời của cậu đến Ngọc Vận, nhưng có muốn nhận hay không thì không phải do ta quyết định. "
Tú bà đã nói đến vậy, Mục Lâm Vãn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể rời đi.
Khi đi cậu vẫn hướng mắt theo hoa lâu, mong rằng giấy kế tiếp Ngọc Vận sẽ xuất hiện ở cửa, nhưng cậu chỉ có thể thất vọng. Ngoài cửa cũng chỉ có tú bà cùng vài nữ tử, Ngọc Vận chưa từng xuất hiện nói đó.
Những lần sau Mục Lâm Vãn cũng có tới nhưng đều bị ngăn ở cửa, không được vào.
Cậu cứ đến hoa lâu tìm mỗi Ngọc Vận làm cho các tú bà rất ư là khó xử.
Nhưng trời không phụ lòng người, cuối cùng thì cậu đã được gặp người trong mộng.
Ngọc Vận khi gặp trong hoa lâu không ôn hòa như đã thấy ngoài đường, nhưng vẫn là nét mỹ lệ đó, hơn nữa là vẻ đẹp mà cậu chưa từng được thấy qua.
Thế là Mục Lâm Vãn lại dắm chìm trong sự đơn phương của mình.
- -
" Nè nè, người như thế nào lại không nói? Nhớ đến mỹ nhan kia sao? "Liễu Vọng Thu duỗi tay quơ quơ trước mặt Mục Lâm Vãn, nhưng cậu lại không có phản ứng gì, nên còn đẩy đẩy nhẹ.
Mục Lâm Vãn hoàn tỉnh, nhìn vào Liễu Vọng Thu, có chút mờ mịt hỏi:" Vừa nảy người nói gì? "
" Chậc, Ngọc Vận đó có mị lực như thế sao? Lại có thể đem hồn ngươi câu đi mất. "
" Ân, Ngọc Vận quả thực rất đẹp đó "Mục Lâm Vãn nhỏ giọng nói.
Liễu Vọng Thu hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ.
Hắn cùng Mục Lâm Vãn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Mục Lâm Vãn là công tử nhỏ nhất ở Mục gia cho nên mọi người đều gọi cậu là tiểu công tử.
Hắn cũng biết Mục Lâm Vãn có một đôi mắt cực kì lợi hại, chỉ cần liếc nhìn một lần là có thể thấy điều khác thường mà mọi người không thể thấy được.
Đôi mắt này thật rất tiện lợi. Cũng làm cho nhan sắc cậu tăng cao hơn.
Các tiểu thư công tử khác tìm kiếm những viên ngọc đẹp và những thứ bảo vật khác, nhưng trong mắt cậu các món đồ đó có rất nhiều tỳ vết.
Tiểu công tử cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, người nhàcạu cũng tìm đến rất nhiều tiểu thư gia thế khác nhưng đều không hợp với lòng cậu. Cuối cùng cũng chỉ có thể để Mục Lâm Vãn tự đi tìm.
Lại không ngờ tiểu công tử thế nhưng nhìn trúng Ngọc Vận.
Liễu VọngThu nghĩ nghĩ, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất hợp lý.
" Tiểu công tử, sắp tới sẽ có lễ hội trăm hoa, ngươi có muốn tới không? "
" Này có thể do ta lựa chọn sao? Ta không đi thì Mục lão giờ cũng kêu ta đi, ngươi cũng không nghĩ xem các công tử tiểu thư khác trong kinh thành nói sau lưng ta thế nào. Lễ hội trăm hoa mỗi năm đều đi, đến tận giờ vẫn chả tìm được người con dâu nào. "Mục Lâm Vãn rất ư là tủi thân.
" Các tiểu thân thích ngươi nhiều như thế, là chính ngươi không chịu thích người ta đó. Nếu ngươi chịu kết hôn sớm một chút còn không phải Mục lão gia sẽ không kêu ngươi đi hay sao? "
Điều này cũng đúng, bằng không phụ thân cũng sẽ không bảo cậu đi.
" Nếu không thì.. "Liễu Vọng Thu đột nhiên xích lại gần, thần thần bí bí nói bên tai cậu:" Ngươi đem Ngọc Vận đưa tới lễ họi trăm hoa đi, để cho bọn họ nhìn xem người tiểu công tử thích đẹp như thế nào. "
Mục Lâm Vãn vội vàng lắc đầu:" Này làm sao được? Ta cùng với Ngọc Vận cùng lắm chỉ là mới quen biết, hắn lại là hoa khôi hoa lâu, chắc là không thể tùy ý ra vào được. "
Chỉ là muốn gặp được Ngọc Vận rất khó, hiện tại muốn đem hắn mang đi lễ hội sợ rằng chỉ là chuyện viễn vông.
Liễu Vọng Thu hì hì cười, dựa mạnh vào phía sau ghế phát ra thanh âm kẽo kẹt.
" Sức hút của tiểu công tử thế này, sao không thử xem thê nào? Bọn ta ngya cả gặp mặt Ngọc Vận còn không được, vậy mà ngươi lại có thể cùng hắn ở chung một phòng, thậm chí là ở lại một buổi tối. Ngươi thạt là nghĩ Ngọc Vận tất cả đều nghe lời của tú bà hay sao? "Liễu Vọng Thu đè thấp giọng nói xuống, nhỏ giọng nói:" Chỉ cần Ngọc Vận không muốn gặp, thì dù là thân phận gì hắn cũng không chịu gặp đâu. "
" Tiểu công tử có thể gặp được là do hắn đã nói với tú bà, bởi thế họ mới cho người vào, thiệt ra Ngọc Vận cũng có ý với ngươi đấy. "
Mục Lâm Vãn không quá tin tưởng, chón hoa lâu, nơi yên liễu. Ngọc Vận lại hoa khôi là nơi đó, kiếm cho hoa lâu kha khá tiền, lại như thế nào mà không nghe tú bà nói?
Nhưng là.. Liễu Vọng Thu nói chưa chắc không có đạo lý.
Mỗi lần tú bà cự tuyệt chính mình, đều là đi hỏi ý kiến của Ngọc Vận. Cậu vốn tưởng rằng đây là lời khách sáo, hiện giờ xem ra, đây là lời nói thật cũng không chừng.
" Tiểu công tử đối với mặt này thiếu kinh ghiệm, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta có một người huynh trưởng thường xuyên đến hoa lâu, chuyện gì cũng đều do huynh ấy kể ta nghe. Hắn chính là khách quen của hoa lâu đó, nhưng đến tận bây giờ còn không được gặp qua Ngọc Vận một lần. "
Mục Lâm Vãn nghe thế cũng có chút dao động.
" Hay là ta đi thử xem? "
Nếu có thể làm Ngọc Vận cùng cậu đi đến lễ hội, như vậy có thể làm cho các cô gái khác bỏ đi tâm tư với cậu, nhưng mà..
Mục Lâm Vãn lại đột nhiên nói:" Mục lão gia đã biết chuyện của Ngọc Vận, định là sẽ không cho ta mang theo hắn đi tới lễ hội. Nếu bị Mục lão gia biết, nói không chừng tay này chân này liền không nằm tren cơ thể của ta nữa. "
" Tiểu công tử từ khi nào trở nên do dự không quyết đoán như vậy? Lấy một cái váy đưa Ngọc Vận mặc vào, lại để hắn búi tóc giống nữ tử, ai lại biết hắn là một nam tử đâu? "
Nghe xong Liễu Vọng Thu nói, Mục Lâm Vãn có chút động tâm.
Ngọc Vận mặc một thân hồng y thôi cũng đã đủ hấp dẫn người khác, khí chất kiêu sa, diễm lệ, giống như là mạn đà la mỹ