Đàm Viên Sơ cũng không biết, nhưng y cảm thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của nữ tử rất chướng mắt.Lúc này nàng ngẩng đầu, mưa rơi trên mặt nàng, dường như nét quy củ mà nàng giả vờ ra đều bị nước mưa rửa sạch, Đàm Viên Sơ chợt cảm thấy vừa mắt hơn.Y cử động cổ tay, dù từ từ nghiêng về phía nữ tử, y thình lình lên tiếng: “Gần đây nghỉ ngơi tốt không?”Rất lạ, lạ đến không tả được.Nàng và Hoàng thượng gần như chưa từng giao tiếp, nhưng y lại hỏi ra câu này với giọng điệu thản nhiên, một lời chào hỏi tự nhiên như thể hai người quen biết đã lâu.Vân Tự chưa từng gặp người như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.Nhưng Vân Tự lại hiểu, y đang thản nhiên nói với nàng, hôm đó y vén tóc giúp nàng không phải chuyện nhỏ vô tình xảy ra, nàng vì chuyện này mà tâm trạng bất an, y cũng không phải không nhớ chút gì.Nước mưa trên ngói vẫn đang rơi, dọc theo mái hiên nhỏ xuống, trên mặt ô cũng truyền đến tiếng hạt mưa va chạm, vang liên tục, xen lẫn cả một chút râm rang khó nói rõ được.Vân Tự không dám nhìn vào mắt y, vội muốn cúi đầu, nhưng khoảnh khắc cụp mắt, ô che trên mái đầu lập tức biến mất, như thể đang cảnh cáo nàng gì đó.
Vân Tự không dám cử động nữa, ngước mắt lên thăm dò, ô lại từ từ nghiêng tới.Cuối cùng Vân Tự cũng nhìn rõ được dáng vẻ hiện tại của Hoàng thượng, vẻ mặt y hờ hững, ánh mắt cũng thờ ơ, nhưng lại hơi sâu.Vân Tự nhìn không hiểu, nhưng điều đó không ngăn được nàng biết rõ một việc...!Không phải Hoàng thượng không có suy nghĩ gì với nàng.Vậy là đủ rồi.Nàng cố ý nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Hoàng thượng, chủ tử đang đợi người.”Lúc này nhắc đến người khác là rất mất hứng, Đàm Viên Sơ rụt bàn tay vốn muốn đỡ nàng lên lại, ô cũng đột ngột thẳng đứng.
Y không nói thêm câu nào với Vân Tự tự, xoay người đi vào điện.Khoảnh khắc này, mưa rơi như trút nước, tất cả cung nhân ngự tiền đều cung kính quay về phía sau Đàm Viên