Vân Tự yên lặng nghe, không ngắt lời.
Đến điện Hòa Nghi, cuối cùng Lư Tài nhân mới ngừng lại, quay đầu nhìn cung nữ ở bên cạnh, thoáng sửng sốt.Xung quanh yên tĩnh lại, trái tim Vân Tự hẫng một nhịp, nàng quay sang nhìn Lư Tài nhân, hồi lâu sau, nàng nghe Lư Tài nhân nói: “Ngươi xinh đẹp thật.”Nàng ta khen trực tiếp, giọng nói không lộ một chút u ám nào.
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc này, Vân Tự yên tâm hơn một chút.Nàng cúi đầu, khẽ cười: “Chủ tử quá khen rồi, nô tì liễu yếu đào tơ, không bằng nửa chủ tử.”Lư Tài nhân cũng không có ý muốn so nhan sắc với nô tì, nghe xong rồi thôi.
Chỉ có điều, con người luôn thích những thứ đẹp đẽ, hoặc có lẽ Lư Tài nhân vừa tiến cung, trước đó vẫn luôn ở trong phủ, chẳng có tâm tư mấy.
Nàng ta nhìn Vân Tự nhiều hơn, sau đó nói: “Sau này ngươi hầu hạ ở trong điện.”Lúc tiến cung, Lư Tài nhân dẫn theo một tì nữ.
Phân vị của nàng ta có thể dẫn theo tì nữ, nhưng như vậy, điện Hòa Nghi phải cắt bớt một cung nữ.Vân Tự nói thật với Lư Tài nhân chuyện này, Lư Tài nhân nghe xong cũng không để ý, tiện tay chỉ vào một cung nữ, nói: “Nàng ta đi, ta vừa tiến cung, phải tuân theo quy tắc.”Chủ tủ không vô cớ gây sự, làm nô tài tất nhiên thoải mái.Vân Tự lộ ra nụ cười, sau đó, nàng biết được tên của tì nữ cùng tiến cung với Lư Tài nhân – Tụng Nhung, nghe nói là lớn lên từ nhỏ cùng với Tài nhân.Vân Tự thầm hiểu, người bên cạnh có làm thế nào cũng không so được với tình cảm này.Lư Tài nhân không ngốc, nàng ta nhìn ra được những cung nhân này rất kính trọng Vân Tự, đây mới là lý do chủ yếu nàng ta để Vân Tự hầu hạ trong điện.
Nàng ta ôm má, dựa vào ghế mềm, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới ngước mắt, dịu dàng nhìn Vân Tự, nói: “Vân Tự, ngươi nói cho ta nghe tình hình trong cung