Edit: Salween
Beta: Gà
Kinh Trì nói: “Cậu nói xem chúng ta chỉ có vài bông hoa đào, thế nào mà cậu ta cứ bông này tàn bông khác nở, liên tiếp không ngừng vậy.”
Hứa Triều Dương: “Đây là do số mệnh đó.”
Hạ Vưu: “Trên thế giới này không có đàn ông xấu chỉ có đàn ông lười biếng, hai người các cậu mà chịu tu bổ thì không sợ không có em gái nào thích.”
Hứa Triều Dương: “Cậu còn mặt nạ không vậy, cho tớ mượn dùng chút.”
Hạ Vưu: “Được thôi, một cái một trăm.”
Hứa Triều Dương: “Này! Cướp của à!”
Hạ Vưu: “Quê mùa.”
Kinh Trì: “Như vậy là còn tốt đó, nữ sinh tỏ tình thẳng với cậu ấy, toàn thân đầy mùi nước hoa khiến cậu ấy và mấy người đi đường ai cũng muốn nôn, cậu hỏi xem bóng ma trong lòng nữ sinh đó lớn thế nào.”
Kim Tịch tò mò hỏi: “Cho nên anh ấy mới từ chối cô gái đó ạ?”
Kinh Trì: “Rất rõ ràng mà…”
Đúng lúc này, ba nam sinh đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Kim Tịch, đồng thanh nói: “Trời đất! Sao em lại đến đây?”
Kim Tịch chớp chớp mắt, vô tội nói: “Cửa mở mà, nên em…”
Hứa Triều Dương liền vội vàng vòng qua Kim Tịch, không cho cô nhìn hai người dưới lầu nữa.
“Tiểu Tịch thối tới lấy sữa à, Bạc thiếu gia của em đã dặn dò từ trước rồi, ấm rồi đó.”
Hứa Triều Dương lấy túi sữa đã được làm ấm từ trong chậu nước màu đỏ ra, đưa cho Kim Tịch.
“Cảm ơn huấn luyện viên Hứa, em có đem tiền trả anh đây, tiền mua sữa ạ.”
“Không cần đâu, Bạc thiếu gia nói đều là của anh trai em mang đến, người một nhà không có trả gì cả.”
“Vâng, vậy cảm ơn huấn luyện viên Hứa.” Kim Tịch xoay người đi khỏi.
Kinh Trì gọi cô lại: “Tiểu Tịch thối, cái đó… Bạc thiếu gia của em không có khuyết điểm gì, chỉ là nhiều người thích thôi.”
Kim Tịch cắn mở túi sữa tươi, nói: “Em biết mà.”
Sau khi cô rời đi, Hứa Triều Dương hỏi Kinh Trì: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Kinh Trì chậm chạp nói: “Ý là cách mạng chưa thành công, đồng chí Bạc Diên vẫn cần cố gắng.”
…
Đồng chí Bạc Diên vội vàng đi ra ngoài, tới cửa hàng đồ điện bên ngoài trường mua đồ. Lúc anh đang phân vân đứng trước giá hàng, cẩn thận so sánh các nhãn hàng, mua một cái máy sấy tóc công suất nhỏ nhất, đồng thời hết lần này đến lần khác đi xác nhận với chủ cửa hàng, đây là loại trong phạm vi cho phép sử dụng của ký túc xá sinh viên.
Mười một giờ đêm, cửa phòng ký túc xá 410 bị gõ vang, lúc Lâm Lạc mở cửa, bên ngoài không có một bóng người, chỉ có một cái túi được treo trên tay nắm.
“Ơ, của ai vậy, làm việc tốt không lưu lại tên, cho bọn mình một cái máy sấy tóc này.”
“Tới thật đúng lúc.” Kim Tịch nói: “Đầu tớ bây giờ vẫn còn ướt nè.”
Cô tò mò mở hộp đã được đóng gói, lấy máy sấy ra, bên trong dán tờ giấy ghi chú, không viết gì hết, chỉ dùng vài nét bút vẽ một chú mèo quýt đang ngủ.”
Lâm Lạc hỏi Kim Tịch: “Cái này là ai tặng vậy?”
Kim Tịch ngừng một chút, nói: “Tớ… không biết, không có ghi.”
Cô cầm tờ giấy ghi chú cẩn thận từng li từng tí bỏ vào giữa hai trang sách rồi kẹp lại.
Ước chừng hai ba ngày Kim Tịch không gặp Bạc Diên, hỏi Hứa Triều Dương mới biết, Bạc Diên xin nghỉ về nhà, nguyên nhân không rõ.
Có phải nên quan tâm một chút không?
Cũng coi như bạn tốt, quan tâm một chút chắc là bình thường nhỉ, ngay cả tin nhắn cô cũng đã soạn ra rồi —
“Học trưởng Bạc Diên, mấy ngày nay anh không ở trường, có chuyện gì sao?”
Nhưng mà rất lâu vẫn không gửi đi.
Trong lớp học, Lâm Lạc ghé đầu lại gần, lầm bầm kéo dài giọng: “Ồ~~.”
Kim Tịch liếc mắt trừng cô ấy: “Đồ nhìn lén đáng xấu hổ.”
Lâm Lạc cười nói: “Mấy hàng chữ này cậu đã sửa đi sửa lại, lề mề hơn nửa tiết học, Tiểu Tịch thối học được kiểu vòng vo này lúc nào vậy, lo lắng cho anh ấy thì trực tiếp đi hỏi có phải tốt hơn không?”
“Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, tớ quan tâm tới người ta một chút là chuyện rất bình thường mà!” Kim Tịch nghiêm túc giải thích.
Lâm Lạc: “Đâu có nói không bình thường đâu, tớ cũng rất quan tâm tới học trưởng đấy.”
Sở Chiêu quay đầu lại: “Tớ cũng quan tâm cộng 1.”
Bạn cùng phòng mới Sơ Đường đẹp trai quay đầu lại: “Tớ cũng quan tâm cộng 10086.”
Thế là Bạc Diên nhận được tin nhắn của Kim Tịch có nội dung như sau:
“Học trưởng Bạc Diên, mấy ngày nay anh không có ở trường học, toàn thể thành viên phòng 410 đều rất lo lắng cho anh đó, có chuyện gì xảy ra, tiện nói cho toàn thể thành viên phòng 410 được không ạ?”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ, cũng chỉ có chút sức lực, nửa chết nửa sống nằm trên ghế sa lon, lấy nhiệt kế dưới nách ra nhìn một chút: 38.3 độ.
Điện thoại rung lên, làm Kim Tịch bị kích động quá xá: “Nhắn lại rồi, nhắn lại rồi này!”
Bạc Diên gửi đi một bức ảnh chụp nhiệt kế, Kim Tịch đặt ngang điện thoại nhìn một lúc, nói: “Anh ấy sốt rồi.”
Trừ cái đó ra, Bạc Diên còn chụp màn hình bách khoa toàn thư, nói dưới 38.5 độ là sốt nhẹ, 38.5 – 39 độ là sốt vừa vừa, ngoài 39 độ là sốt cao.
Lâm Lạc nhìn đoạn bách khoa toàn thư, sững sờ nói: “Học trưởng của cậu chỉ sợ với chỉ số IQ của cậu sẽ xem không hiểu, anh ấy bệnh rồi.”
Kim Tịch: …
Đến mức đó sao!
Bất luận như thế nào, người ta cũng đã thể hiện rằng mình bị bệnh, vậy có cần đi bệnh viện thăm không nhỉ?”
Mang theo vấn đề này, Kim Tịch đi trưng cầu ý kiến của huấn luyện viên Hứa đáng tin cậy và tín nhiệm nhất.
Hứa Triều Dương mặc một bộ quân trang xanh biếc đứng chỗ xà đơn, nhíu mày, nâng cơ thể lên phía trước: “Chuyện nhỏ, học trưởng Bạc Diên của em có tố chất cơ thể rất tốt, không cần nằm viện, về nhà uống thuốc nằm hai ngày, nhất định có thể khỏe mạnh nhảy nhót.”
“Vậy là tốt rồi.” Kim Tịch yên tâm hơn chút.
“Nhưng mà ấy…” Hứa Triều Dương chuyển chủ đề: “Học trưởng Bạc Diên của em ở nhà không ai chăm sóc, bị bệnh rồi còn lẻ loi một mình cũng thật đáng thương mà.”
“Nhà anh ấy không có người ạ?”
“Đúng vậy, từ nhỏ Bạc Diên đã theo ông cụ Bạc, lúc học cấp ba thì chuyển ra ngoài, hiện tại đang ở một mình.”
“Bị bệnh cũng không có ai chăm sóc sao?”
Hứa Triều Dương đau xót gật đầu.
Kim Tịch suy nghĩ một chút, hỏi Hứa Triều Dương: “Anh có thể cho em địa chỉ của anh ấy không?”
Hứa Triều Dương đưa cho Kim Tịch địa chỉ nhà Bạc Diên, thở phào nhẹ nhõm, nhấn vào khung trò chuyện với Bạc Diên: Học trò của tớ tuy rằng đầu óc không quá tốt, nhưng thiện lương là thật, cậu không ở đây mấy hôm nay, những con mèo con chó lưu lạc trong trường ta đều do cô ấy chăm sóc cả.
Hiện tại ngón tay Bạc Diên cũng chỉ còn lại chút sức lực, bấm vào màn hình điện thoại, trực tiếp viết tắt: sytswnpybsnnpy.
Hứa Triều Dương: Nói tiếng người đi.
Bạc Diên: wnpyrmxstxdy.
Hứa Triều Dương: …
Ai mà hiểu hả!
Anh ta tìm Kinh Trì tới giúp phiên dịch thiên thư của Bạc Diên: “Cậu mau nhìn xem, con hàng này có phải lại lừa gạt để chửi mình không.”
Kinh Trì đang chào bán một lô hàng mới nhập ở cạnh phòng ký túc, liếc nhìn các chữ cái viết tắt, lẩm bẩm nói: “Câu đầu tiên nói: Cho nên mới là bạn gái của tớ chứ không phải bạn gái của cậu.”
“Vậy câu thứ hai thì sao?”
“Bạn gái tớ đẹp người đẹp nết hết phần thiên hạ.”
Hứa Triều Dương: “Coi cậu ta đắc ý kìa… thật không biết xấu hổ, học trò của tớ thành bạn gái của cậu ta lúc nào vậy.”
Kinh Trì nhún nhún vai cười, ý tứ sâu xa nói: “Người ta bị sốt rồi, cậu còn không cho người ta ‘mơ mộng’ à?”
Hứa Triều Dương càng nghĩ càng thấy không đúng lắm: “Không được, tớ phải đi nói cho học trò của tớ, không thể nhìn cô ấy nhảy vào hố của tên hồ ly già kia!”
Kinh Trì đè vai Hứa Triều Dương lại: “Cậu còn ồn ào phá hư chuyện tốt của Bạc thiếu gia nữa thì trong ba năm kế tiếp, mỗi ngày Bạc thiếu gia của cậu sẽ nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo, nhiều khi còn gây khó khăn sau lưng cậu nữa ấy.”
Hứa Triều Dương run run, thật đúng là cmn hơi sợ thật.
Kim Tịch là một người mù đường lâu năm, buổi sáng lúc
đi, cô dựa theo địa chỉ Hứa Triều Dương cho, ngồi xe buýt rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, vòng vo vài tuyến đường, còn ngồi sai mất mấy tuyến, trèo non lội suối muôn vàn khó khăn, lúc đến được khu nhà của Bạc Diên thì hoàng hôn đã lặn về tây.
Trong tay cô cầm theo một túi hoa quả nặng trịch, cảm giác cả hai vai cũng muốn trật khớp.
Cũng trách cô quá ngốc, sớm biết vất vả như này thì trực tiếp gọi xe có phải tốt hơn không.
Dựa theo địa chỉ, Kim Tịch đi vào thang máy, đi lên tầng đứng trước một chiếc cửa sắt chống trộm màu đỏ sậm, cẩn thận xem có đúng số nhà chưa.
Không sai, chính là nhà này.
Gõ gõ cửa, rất lâu rất lâu sau đó, trong phòng truyền tới tiếng bước chân lề mề vô lực của đàn ông.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa mở ra.
“Học trưởng Bạc Diên, em đến thăm anh đây, chúc anh sớm ngày khỏe…”
Kim Tịch vẫn còn chưa nói hết, người đàn ông trực tiếp ngã vào người cô, hai tay vắt ngang qua bả vai cô, đầu vô lực rũ xuống sau vai cô, trọng lượng toàn thân đè xuống.
Anh yếu ớt nói: “Mở cửa đi, anh dùng hết lực rồi, học trưởng của em bây giờ rất mệt.”
Kim Tịch hơi mở to mắt lườm một cái, nghiêng mặt qua nhìn, lỗ tai của người đàn ông hồng hồng, tóc rối lộn xộn, hô hấp tựa như vô cùng nặng nề, lúc hơi thở ấm áp phả vào cổ làm cô hơi ngứa ngáy.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở vô lực từ trên cơ thể của người đàn ông.
“Học trưởng Bạc Diên, anh có thể đứng thẳng lên không ạ.”
“Học trưởng đang rất mệt.”
“Ôi…”
Kim Tịch miễn cưỡng chống đỡ cơ thể anh, chật vật đưa anh vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.
“Học trưởng bệnh nặng quá.”
Bạc Diên nhắm mắt lại, giống như con bạch tuộc treo mình trên người cô, thả ra tiếng nói yếu ớt, mang theo cảm giác trầm khàn: “Không có sức lực gì hết, em giúp anh nằm lên giường đi.”
Kim Tịch vất vả đưa anh nằm lên ghế sa lon, để người anh nằm ngang lại.
“Sao học trưởng lại bệnh nặng như thế này.”
Kim Tịch sờ trán Bạc Diên, nhiệt độ rất cao: “Đi bệnh viện chưa ạ?”
“Có thuốc rồi.” Bạc Diên đưa tay ra, chỉ chỉ bàn trà.
Kim Tịch kiểm tra cái túi một chút, là thuốc kê theo toa, trên đó viết liều thuốc và cách dùng, thế nhưng cô đếm lại, Bạc Diên vẫn chưa hề uống một liều nào cả.
Cô nghiêm túc hỏi: “Học trưởng, có phải anh chưa uống thuốc đúng không?”
Ánh mắt Bạc Diên híp lại thành đường thẳng, lông mi vừa đen vừa dày, còn sắc mặt thì trắng bệch như tờ giấy, hữu khí vô lực nói: “Không thấy rõ được nó viết cái gì, chỉ tùy tiện uống mấy viên.”
Kim Tịch cũng không có cách nào trách anh, đành mở hết tất cả các túi thuốc ra, dựa theo toa được viết bên trên mà phân chia loại, sắp theo từng lần uống, rồi lấy nước nóng từ máy uống nước bên cạnh.
“Học trưởng, uống thuốc đi ạ.”
Môi Bạc Diên hơi mở ra, cô kiên nhẫn đưa từng viên từng viên thuốc một cho anh uống, sau đó nâng cằm anh lên, đút cho anh uống chút nước ấm.
Yết hầu của anh chuyển động, nuốt thuốc xuống.
“Học trưởng, nuốt xuống chưa?”
“Chưa, kẹt trong cổ họng rồi.”
Bạc Diên hốt hoảng nhìn cô một cái: “Tịch thối, cho anh uống thêm chút nước.”
Kim Tịch nâng đầu anh lên, nhẹ nhàng đút thêm nước cho anh, mỗi lần một ngụm nhỏ, rất sợ anh bị sặc, trông còn tận tâm hơn lúc chăm mấy em mèo nhỏ bị bệnh trong câu lạc bộ Meo Meo.
Bạc Diên uống xong thuốc, dứt khoát gối lên đùi Kim Tịch, mơ màng ngủ thiếp đi.
Bây giờ cô gái nhỏ đang vô cùng đau lòng, không hề đẩy anh ra.
Cô có tâm địa thiện lương, mấy con mèo nhỏ ở trường bị bệnh còn lo lắng đến mức đêm ngủ không yên, huống chi là một người sống sờ sờ.
“Học trưởng, anh bị bệnh nặng như thế này, sao không nói cho người nhà.”
Mắt Bạc Diên mở ra một khe hở, dịu dàng nhìn cô: “Ông nội anh năm nay 76 tuổi, để ông ấy đến chăm sóc, anh không đành lòng đâu.”
Kim Tịch lại hỏi: “Những người khác trong gia đình thì sao ạ? Các chú các bác, các cô các dì ấy?”
“Bọn họ đều bận việc của mình, chuyện này là chuyện nhỏ thôi.” Anh hơi nghiêng người sang bên, nằm ngang lại: “Chống đỡ cho qua là xong, làm phiền người nhà làm gì.”
Nói chung cũng không phải người trong gia đình.
Trước đó Kim Tịch chưa từng cảm thấy học trưởng Bạc Diên của cô cần một người bạn gái, tốt xấu gì thì lúc bị bệnh còn có thể chăm sóc anh, không đến nỗi không ai tới thăm như thế này.
Càng nghĩ càng thấy đáng thương, mắt Kim Tịch đỏ hết cả lên.
“Tịch thối, em đang suy nghĩ gì đó.” Anh uể oải hỏi.
“Anh bị bệnh thành thế này rồi, còn quan tâm em nghĩ cái gì làm gì.”
Kim Tịch nói xong cũng không nhịn được nữa, một giọt nước mắt “tí tách” rơi xuống lông mi anh.
Anh chớp chớp mắt nhìn, giọt nước mắt trơn trượt trên mi mắt anh, đang lúc mơ mơ màng màng, lòng cũng mềm nhũn.
…
Sau khi Kim Tịch rời đi, Bạc Diên ngồi dậy từ trên ghế sa lon, dụi dụi mắt.
Trong nhóm wechat, Hứa Triều Dương @ anh không dưới hai mươi lần.
Hứa Triều Dương: Học trò của tớ vẫn chưa quay về ký túc xá! Cậu đang làm cái gì thế! Tớ cảnh cáo cậu đó! Không cho phép cậu làm càn!
Bạc Diên: Cô ấy về rồi, tớ còn đưa cô ấy xuống lầu, nhìn cô ấy lên xe, đến nơi thì cậu báo cho tớ một tiếng.
Hứa Triều Dương: Ô, dê con tới tay rồi mà thằng nhãi cậu còn có thể thả ra dễ dàng như vậy, không thể nào.
Bạc Diên dừng lại rất lâu mới nhắn qua: wyqt.
Hứa Triều Dương cúi đầu xuống hỏi Kinh Trì: “Người phiên dịch nhanh nhạy, cậu xem con hàng này có phải lại chửi tớ không!”
Kinh Trì đang cầm máy tính để tính lợi nhuận ngày hôm nay, liếc mắt nhìn điện thoại, lẩm bẩm một tiếng: “Đây là lần đầu tiên Bạc thiếu gia của cậu mở miệng nói tiếng người đó.”
Hứa Triều Dương: “Cậu ấy nói gì?”
Kinh Trì: “Cậu ấy nói, tớ muốn cưới cô ấy.”