Tám giờ tối, trên hành lang khách sạn, Thẩm Bình Xuyên khẩn trương đi chậm rãi, anh lấy điện thoại ra xác định xem số phòng có bị sai không.
Cô gái gửi tin nhắn vô cùng ngắn gọn: Thẩm Bình Xuyên, khách sạn XX phòng 518, anh tới nhé.
Sao cô ấy muốn gặp anh? Gặp thì gặp đi, trong trường có nhiều chỗ để gặp như vậy, tại sao lại chọn khách sạn?
Có phải cô ấy đã biết gì không?
….
Bây giờ Thẩm Bình Xuyên đã biến thành quyển sách một trăm ngàn câu hỏi vì sao, anh vừa lo vừa chờ đợi…Dù sao hai người không cùng lúc xuất hiện, thỉnh thoảng mới gặp nhau trong trường, trò chuyện vài câu như bạn bè bình thường.
Không quấy rầy đến cuộc sống của cô vì Thẩm Bình Xuyên biết, hiện tại anh có hứa hẹn bất kỳ chuyện gì với cô đều là những câu nói sáo rỗng.
Thẩm Bình Xuyên thuộc phái hành động, anh sẽ không nói, nhưng anh làm.
Hít sâu một hơi, làm đủ mọi cách chuẩn bị tâm lý, chàng trai xoay người gõ cửa phòng 518.
Rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng bước chân, trái tim của anh cũng đập lên liên hồi.
Cửa phòng mở ra. Hạ Khinh vừa mới tắm xong, cô mặc áo thun màu xanh dương thoải mái kết hợp cùng quần ngắn, đôi chân thon dài đi dép mang trong nhà.
Da cô không trắng như da của những cô gái khác, màu da mang theo sắc vàng của lúa mạch, trông rất hấp dẫn.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, rất dịu dàng, trên người mang theo mùi hương sữa tắm thoang thoảng.
Nhìn thấy cô, Thẩm Bình Xuyên giống như bị điểm huyệt, lắp bắp nói không rõ ràng, ngây ngốc vẫy tay: “Hi!”
Khóe miệng Hạ Khinh hơi cong, mở rộng cửa phòng: “Vào đi.”
Lòng bàn chân Thẩm Bình Xuyên như bị dính keo, mỗi bước đi đều rất khó khăn, anh nặng nề bước vào phòng, sau lưng vang lên tiếng “lạch cạch”, Hạ Khinh đã khóa trái của lại!
Thẩm Bình Xuyên cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn quanh phòng một vòng, trong này sáng sủa rộng rãi, giường lớn dành cho hai người được đặt giữa phòng, trông rất nổi bật.
“Học muội Hạ Khinh, sao em hẹn anh ở đây…”
Khi anh quay đầu lại, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ.
Hạ Khinh đã cởi áo ra.
Đèn phòng nhu hòa ấm áp bao bọc lấy thân thể của cô, vóc người cô đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, cho dù chỉ mặc quần áo mùa hè đơn giản nhưng cỡ ngực 39D kia không tài nào che giấu được, sau khi cô cởi áo đi, chỉ còn mặc mỗi cái áo ngực.
Anh khó khăn dời mắt khỏi bộ ngực của cô, lại di chuyển xuống nhìn cái bụng kia, cơ bụng số 13 vô cùng hoàn mỹ.
Thẩm Bình Xuyên gian nan nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lên xuống, chợt ngay lập tức anh phản ứng được, hoảng hốt lui về sau vài bước, muốn bước qua người cô rời đi.
“Anh…em…em đang làm gì vậy, mau mặc quần áo vào!”
Giọng nói của Hạ Khinh cũng run rẩy, không biết là do khẩn trương hay đang sợ hãi: “Thẩm Bình Xuyên, em không tìm được cách nào cả, không còn cách nào khác…em biết đó là anh, nhưng một năm này em không…không dám liên lạc với anh.”
Thẩm Bình Xuyên siết tay thành quả đấm, khó khăn kiềm nén ngọn lửa trong lòng.
Ở phía sau, Hạ Khinh đột nhiên bước lên, ôm lấy anh: “Em rất cảm ơn anh, bảo em quỳ xuống dập đầu trăm ngàn cái với anh cũng được, nhưng em biết anh không cần việc này, Thẩm Bình Xuyên, anh muốn thế nào cũng được, việc gì em cũng có thể đồng ý với anh.”
Thẩm Bình Xuyên hiển nhiên cảm nhận được vật ở sau lưng, cả lưng anh tê dại, giống như có hàng ngàn con kiến đang bò lên…
Đột nhiên anh hiểu ra ý trong lời nói của Bạc Diên….có rất nhiều tình huống phát sinh, cậu cần phải đưa ra giải pháp nhanh nhất.
Mày có thể lựa chọn sao, có thể bảo đảm lựa chọn của mày chính xác không?
Thẩm Bình Xuyên, mày đang làm gì vậy!
“Hạ Khinh, em buông anh ra trước đi.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Hạ Khinh buông anh ra, cô đỏ mặt cúi đầu, định đưa tay ra sau cởi nút áo ngực, nhưng đã bị Thẩm Bình Xuyên nắm giữ lại: “Em đừng như vậy, em như vậy…anh có lẽ sẽ không nhịn được.”
“Anh không cần nhịn…:” Cô đỏ mặt, giọng nói yếu ớt.
Thẩm Bình Xuyên vội cởi áo vest ra khoác lên thân thể cô, sau đó kéo cô ngồi xuống bàn gần cửa sổ, còn mình xách ghế tới, ngồi đối diện với cô.
Anh khom người, cùi chõ chống gối, tay ôm đầu muốn che đi phản ứng sinh lý xấu hổ của mình.
“Hạ Khinh, anh không nghĩ nhiều như vậy.”
“Em biết.” Hạ Khinh siết lấy góc áo vest, thấp giọng nói: “Đây là em tự nguyện.”
“Em đừng hiểu lầm ý anh.” Thẩm Bình Xuyên cân nhắc rồi nói từng chữ một: “Giúp em là việc làm mà khả năng của anh cho phép, anh không cần em dùng cách thức này để báo đáp, anh không muốn trao đổi gì với em cả, em có hiểu không?”
“Em hiểu.”
“Vậy được rồi.” Anh như giải quyết được chút ít, ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn cô: “Thân thể em rất đẹp, hãy đồng ý với anh không được cho người khác nhìn, phải biết quý trọng chính mình.”
Hạ Khinh chậm rãi gật đầu.
Thẩm Bình Xuyên thề, anh mẹ nó đã nghĩ qua nhiều lựa chọn, đây nhất định nhất định là việc khiến anh hối hận nhất!
Nhưng anh biết, nó là lựa chọn chính xác.
Cho dù bước ra khỏi cửa sẽ hối hận nhưng anh chấp nhận.
Anh khó khăn đứng dậy, phải rời khỏi đây, đột nhiên Hạ Khinh ở sau lưng kéo lấy tay anh.
“Thẩm Bình Xuyên”.
Dù cô chỉ gọi tên anh, Thẩm Bình Xuyên lại cảm thấy thân thể mình khó chịu muốn nổ tung.
Bàn tay cô lạnh lẽo, lúc kéo anh, cảm xúc mềm mại đó khiến lòng phòng bị của anh bị tan rã.
“Thẩm Bình Xuyên, anh ở lại đây đi, không phải trao đổi gì với anh cả, em cũng thích anh.”
Không phải trao đổi, em cũng thích anh…
Thẩm Bình Xuyên mẹ nó không thể cứ vậy tiêu sái rời đi được, anh chả phải thần tiền, một giây tiếp theo, anh dùng sức ôm lấy cô, sự khắc chế và chịu đựng trong một năm toàn bộ được thả ra.
Anh trúc trắc tìm môi cô, tựa như tìm được báu vật của đời mình, anh hôn cô say đắm, mút môi cô, cắn nhẹ…
Quần áo bị anh xé ra ném qua một bên, bây giờ anh không muốn dùng lý trí nữa, anh chỉ muốn cô, muốn có được cô, muốn khiến cô đạt được vui vẻ cực hạn.
…
Không có vui vẻ gì, đêm đó trong nhận thức của Hạ Khinh và Thẩm Bình Xuyên đều chỉ có đau đớn, đau đớn đó như mỗi giây mỗi phút nhắc nhở anh rằng mình đã làm sai.
Nhưng anh không lo được nhiều như vậy.
Sau chuyện này, Hạ Khinh ôm lấy lưng anh, tựa như một đứa bé sơ sinh cả người co ro lại, khẽ run rẩy.
Thẩm Bình Xuyên vòng tay ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô.
Anh cảm thấy mình là một tên đạo đức giả, trước đó đã nói mấy lời chính chắn, kết quả thì…
Cô nhất định sẽ nghĩ anh như vậy, Thẩm Bình Xuyên thầm đoán.
Anh nắm tay cô, cô nắm tay anh, hai người gần sát nhau, thân mật như một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết, dù mới hôm qua hai người còn không tính là bạn bè.
Việc gì đã kéo gần hai con người này lại với nhau?
Không cần nói cũng biết.
Hai người cẩn thận tránh né đề tài này.
“Còn đau không em?” Anh ghé vào tai cô, dịu dàng hỏi: “Em không kêu tiếng nào.”
“Không sao hết.” Hạ Khinh khẽ quay đầu, an ủi: “Anh không cần để ý, chỉ cần anh thoải mái là được rồi.”
Trong lòng Thẩm Bình Xuyên bị đâm đau, anh biết, quan hệ của hai người không cân bằng với nhau, không sao, anh sẽ đối xử tốt với cô, sẽ khiến cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này.
Anh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
“Hạ Khinh, em làm bạn gái anh nhé.”
“Vâng.” Cô trả lời không chút do dự.
“Chờ sau khi anh tốt nghiệp sẽ cưới em.”
Lần này Hạ Khinh không nói gì.
Anh dùng mũi cọ cổ cô: “Hửm?”
“Anh, anh không cần cưới em.”
Thẩm Bình Xuyên đột nhiên ngồi dậy: “Em có ý gì? Em nói em thích anh, em nói em thích anh, nên anh mới….”
Hạ Khinh cũng hoảng hốt, cô ngồi dậy nắm tay anh: “Em xin lỗi, anh đừng tức giận.”
“Em đừng nói xin lỗi, em không thành thật với anh.” Thẩm Bình Xuyên hơi tức giận, vụng về nói năng không lưu loát: “Em đừng như vậy có được không! Anh xin em đó.”
“Em…được ạ, em sẽ không nhắc đến nữa, anh đừng giận, chúng ta phải thật tốt.”
Trong lòng Thẩm Bình Xuyên đột nhiên lạnh lẽo, hình như anh đã làm sai thật rồi, sai quá sai.
“Em hãy như những cô gái khác, đừng lấy lòng anh nữa! Chúng ta là bạn bè trai gái, không phải loại quan hệ kia! Em có thể mắng anh đánh anh, tóm lại đừng lấy lòng anh!”
Hạ Khinh nhìn anh, không hiểu sao đột nhiên anh lại nổi giận như vậy, thầm tự hỏi mình đã nói sai hay làm sai chỗ nào?
“Anh nói em biết đi, em phải làm gì đây?” Em chưa từng yêu đương với ai, em xin lỗi.”
“Tổ tông ơi, em đừng nói vậy nữa, còn phải để anh nói bao nhiêu lần đây! Em không có lỗi gì hết! Là anh nên xin lỗi
em, có được không!”
Tính tình Thẩm Bình Xuyên nóng nảy, rấy dễ bốc hỏa, anh như này khiến Hạ Khinh sợ hãi.
“Có phải anh rất chán ghét em không?” Hạ Khinh nói xong chợt rơi nước mắt: “Anh không cho em nói em sẽ không nói.”
Thẩm Bình Xuyên cảm thấy tim mình tan nát hết rồi, anh ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô: “Được rồi được rồi, không cãi nhau nữa, chúng ta phải thật tốt.”
“Thẩm Bình Xuyên, em rất ngốc, nhưng em sẽ nghe lời anh.” Hạ Khinh đưa tay ôm eo anh, vùi đầu vào ngực anh: “Anh đừng ghét em nhé.”
“Sao anh lại ghét em, anh chỉ là…hơi ghét chính mình, anh rất vô liêm sỉ! Đạo đức giả! Khốn kiếp!”
Hạ Khinh ôm anh chặt hơn nữa: “Không có đâu, anh là người tốt.”
“Hạ Khinh, chúng ta không phải quan hệ đó.” Anh vén sơi tóc rối của cô lên, vuốt ve hàng chân mày anh tuấn của cô, sau đó đặt xuống một nụ hôn tràn đầy tình yêu thương: “Anh sẽ thương em, yêu em, tôn trọng em, em không cần lấy lòng anh, khi anh là bạn trai của em, nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh, nếu có một ngày em không thích anh nữa, em hãy nói cho anh biết, anh tuyệt đối sẽ không dây dưa, biết chưa, em phải tự do.”
Hạ Khinh không trả lơi Thẩm Bình Xuyên, trong lòng cô biết, mình sẽ không chia tay anh, cô nợ anh rất nhiều, trừ khi Thẩm Bình Xuyên không cần cô nữa, nếu không đời này cô luôn nợ anh.
**
Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, Kim Tịch thẳng thắn nói với Thẩm Thạch Sơn chuyện yêu đương của mình, Thẩm Thạch Sơn rất thích Bạc Diên, bảo cô tết năm nay nhất định phải dẫn thằng nhóc này về cho ông gặp.
Dĩ nhiên hoàn toàn không ngoài dự đoán, sau cuộc gặp mặt này, trình độ yêu thích Bạc Diên của Thẩm Thạch Sơn đã vượt qua cả con trai ruột, mỗi ngày đều nói để Tiểu Diên đến nhà chơi, nói anh ở một mình rất cô đơn, không bằng tới đây ở, người một nhà vui vẻ.
Thẩm Bình Xuyên nghe thế thì than thở, cảm giác mình nhận nhằm cha!
Bạc Diên thông thạo đủ mọi kỹ năng, thậm chí biết chơi cờ mà Thẩm Thạch Sơn thích nhất, hơn nữa có bản lĩnh thắng hai thua ba, mỗi ngày dụ dỗ cha vợ chơi đến vui vẻ cười hớn hở, bây giờ còn không ngừng gọi anh là con ruột.
Kim Tịch có thể thẳng thắn không cố kỵ nói mọi chuyện với cha, về phía Thẩm Bình Xuyên lại không dám công khai tình yêu của mình.
Nếu Thẩm Thạch Sơn biết anh có bạn gái, chắc chắn sẽ điều tra Hạ Khinh, chuyện này nói đến cùng là anh không nỡ.
Anh không cách nào tưởng tượng nổi sau khi cha mình được chân tướng sẽ thế nào.
Thẩm Bình Xuyên có thể lừa bất kỳ ai nhưng không lừa được Bạc Diên, dù sao anh cũng là người trong cuộc. Thẩm Bình Xuyên chỉ có thể ngoan ngoãn khai báo với anh.
“Không có cách nào cả, Hạ Khinh của tôi quá thông minh, lúc trước tôi có gặp mẹ của cô ấy, cô ấy bèn vào hệ thống web của trường tìm hình tôi, sau thì phát hiện được.”
Bạc Diên hơi cau mày, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng: “Cho nên một năm này cô ấy đều biết cả, nhưng làm như không biết, sau khi cha cô ấy xuất viện thì mới lật bài ngửa với cậu?”
Thẩm Bình Xuyên theo bản năng bảo vệ vợ nhà mình: “Dù là ai ở vị trí của cô ấy cũng không thể đưa ra quyết định ngay lập tức được, tôi vui vì cô ấy như vậy…”
“Cho nên cậu đã ngủ với cô ấy rồi?”
Thẩm Bình Xuyên vòng tay qua cổ Bạc Diên, quay đầu nhìn Kim Tịch đang ngồi trong phòng khách: “Cậu nhỏ tiếng thôi, đừng nói khó nghe vậy chứ, ai ngủ với ai, cô ấy ngủ với tôi có được không.”
Nét mặt Bạc Diên lạnh lùng, hoàn toàn khôgn có dáng vẻ đùa cợt: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”
“Dĩ nhiên tôi biết chứ, tôi đã cứu mạng người khác! Không, không phải là người khác, là cha vợ tương lai.”
“Thẩm thái tử, cậu đang bao nuôi phụ nữ.”
Thẩm Bình Xuyên đột nhiên nổi nóng, đẩy Bạc Diên một cái: “Cậu mẹ nó bớt nói nhiều với tôi! Tôi không có nhé!”
“Tính chất câu chuyện là vậy, tôi sớm nhắc cậu rồi, cậu có thể lựa chọn cách khác.”
“Ông đây thích cô ấy đến điên rồi, cô ấy còn cởi quần áo trước mặt ông đây, sao tôi chọn được, Bạc Diên, đổi lại là cậu, cậu có thể nhịn được không?”
Bạc Diên nhìn chằm chằm anh ta: “Thẩm Bình Xuyên, tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa của mình, không chạm vào em gái của cậy, là một ngừoi đàn ông, nếu không quản được nửa thân dưới của mình, điều đó rất đáng sợ.”
Thẩm Bình Xuyên đột nhiên bối rối, anh ta lui về sau hai bước, nghĩ đến ngày thường lúc hai người ở cạnh nhau, Hạ Khinh nghe lời như vậy, dù là đi xem phim hay ăn cơm, cô luôn nghe lời anh ta, cho dù làm chuyện đó cô cũng hết sức cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của anh ta, dường như tới giờ chưa từng nói “không” với anh.
Tim anh ta bị xé mất một góc, vô cùng đau đớn.
Bạc Diên có lý trí đến mức tàn nhẫn như vậy, anh thấp giọng nói: “Cho dù điểm xuất phát của cậu là tốt nhưng cậu cho rằng cô ấy chịu đựng được à, đó là khoảng tiền cả đời này cô ấy không thể kiếm được, cô ấy có dũng khí từ chối sao, đó là mạng của cha cô ấy. Cô ấy ngủ với cậu, đây là lựa chọn duy nhất.”
“Tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”
“Thẩm Bình Xuyên, cậu vẫn có lựa chọn khác, cậu có thể khống chế bản thân mình, chỉ cần cậu bước đi thì mọi chuyện sẽ khác rồi.”
Ánh mắt Thẩm Bình Xuyên đỏ au, anh ta nắm cổ áo Bạc Diên, khàn giọng nói: “Tôi không nhận, Bạc Diên, tôi tuyệt đối không nhận, cô ấy có tự do, bọn tôi là bạn trai bạn gái bình thường như bao người, bạn trai không nên tiêu tiền vì bạn gái à? Đừng nói là một trăm hay mấy trăm ngàn tiền chữa bệnh, ông đây cả đời kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ cho cô ấy không hề chớp mắt do dự.”
“Có lý như vậy chẳng sợ gì, vậy tại sao cậu lại sợ cha mình biết, ngay cả khi em gái cậu luôn ủng hộ cậu mà cậu vẫn không dám nói?”
Thẩm Bình Xuyên quay đầu nhìn Kim Tịch trong phòng: “Tôi, tôi sao lại không dám.”
“Vậy bây giờ cậu đi nói cho cô ấy biết di, tôi xem cậu có dám nói thành lời không.”
“Tôi có gì mà không dám nói chứ, chúng tôi quang minh chính đại yêu đương, không có gì cần phải giấu giếm.”
Thẩm Bình Xuyên kích động đi vào phòng khách: “Tịch thối, anh nói với em chuyện này, anh trai em có bạn gái rồi, chính là chị Hạ Khinh của em, anh và cô ấy ở bên nhau đã nửa năm nhưng vẫn chưa nói cho em biết, bây giờ nói em biết này, à đúng rồi, bệnh tình cha cô ấy cũng đã ổn định lại, đây chính là công lao của anh.”
Kim Tịch đang nhai đậu phọng, kinh ngạc nhìn anh ta.
Còn không chờ Thẩm Bình Xuyên phản ứng kịp, ở chỗ huyền quang, Thẩm Thạch Sơn đang thay giày đột nhiên mở miệng hỏi: “Con có bạn gái?”