Vừa nghe thấy tên được thốt ra từ miệng Nhan Triết, cả người Ôn Nhiên đều bật sang chế độ hóng hớt.
Cậu đã tới thế giới này gần nửa năm rồi, cũng làm chồng hợp pháp của Kỳ Vân Kính được nửa năm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy bạch nguyệt quang của anh.
Mà Ôn nhiên cũng rất tò mò với vị ‘tình địch’ này.
Để có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng của đại boss tỷ phú kia, nhất định người này phải rất xinh đẹp và vô cùng xuất sắc.
Cậu còn nhớ rõ nội dung trong cuốn tiểu thuyết, khi Mục Sênh ra sân, nhất định sẽ khiến nguyên chủ cảm thấy thua kém.
Sở dĩ nguyên chủ không biết thân biết phận mà động tâm với đại boss, thậm chí còn vọng tưởng muốn chiếm một nửa sổ hộ khẩu của Kỳ gia, cũng là vì ngoại hình cậu ta vốn rất đẹp, bằng cấp trình độ cũng được coi là xuất sắc.
Cho dù tính tình có thể không tốt lắm, nhưng năng lực ngụy trang của nguyên chủ cũng thuộc hạng nhất nhì, bằng không đào đâu ra nhiều tự tin để đi công lược đại boss trăm tỷ như vậy.
Nhưng cho dù là như thế, cậu vẫn thua kém một trời một vực với bạch nguyệt của đại boss, như vậy mới khiến nguyên chủ vừa gặp ‘tình địch’ đã sinh ra cảm giác ghen ghét.
Tóm lại, Ôn Nhiên rất tò mò, rốt cuộc người này là người có ba đầu sáu tay như thế nào.
Tuy rằng hành vi thập thò dòm ngó có hơi bất lịch sự, nhưng Ôn Nhiên lại không kìm được lòng hiếu kỳ.
Thế là cậu nhích người ra gần cửa hơn một chút, cố gắng giả vờ vô tình nhìn thấy bóng dáng của người đứng ngoài cửa.
Sau khi nghe được câu hỏi nghi hoặc của Nhan Triết, Mục Sênh đứng trước cửa mỉm cười, cất tiếng nói thánh thót như tiếng đàn vĩ cầm: “Tôi biết anh đang quay phim ở đây, cũng nhìn thấy trên bản tin dường như đoàn làm phim của anh gặp chuyện, đúng lúc đang ở gần nên tôi ghé thăm một chút.”
Nhan Triết đứng yên ngay trước cửa, không có ý định mời người ta vào, nghe xong liền nói: “Tôi không sao, hai ngày nữa đoàn làm phim sẽ bắt đầu bấm máy lại bình thường.
Bây giờ tôi đang tiếp đãi bạn bè, không tiện mời anh vào.”
Dù bị từ chối như vậy, Mục Sênh cũng không tức giận, từ tốn nói: “Là tôi đến quá đột ngột, không sao là tốt rồi.
Vậy tôi không làm phiền anh nữa, gặp lại sau.”
Nhan Triết gật đầu đáp trả.
Ngay lúc Mục Sênh vừa mới xoay người, anh ấy lập tức đóng sầm cửa lại.
Để có thể nhìn ra bên ngoài, Ôn Nhiên đã nghiêng hơn nửa người ra ngoài, thấy Nhan Triết vậy mà đóng cửa lại, cậu liền ngồi thẳng lưng, có chút khó hiểu hỏi: “Sao không mời người ta vào?” Tình huống này hình như không giống như những gì cậu nghĩ cho lắm.
Với cách nuôi dạy của Kỳ gia lẫn Nhan gia, Nhan Triết không thể nào thô lỗ như vậy được.
Người còn chưa đi khỏi, làm sao lại thẳng thừng đóng cửa như thế.
Nhan Triết nói: “Không phải chuyện mà chúng ta đang bàn bạc không thể để người ngoài biết sao? Hơn nữa anh ta chỉ đi ngang qua đây, cũng chả phải chuyện quan trọng gì.”
Ôn Nhiên lặng lẽ thở dài.
Tiếc thật đấy, suýt nữa đã có thể nhìn thấy dung nhan của đối phương rồi, tuy không thấy mặt, nhưng giọng nói vẫn rất dễ nghe.
Chỉ là hình như Nhan Triết và anh ta có xích mích gì đó, điều này không phù hợp với thiết lập của bạch nguyệt quang cho lắm.
Không phải bạch quyên nguyên chính là sự tồn tại được mọi người xung quanh tiểu công yêu thích sao? Bằng không thì đâu còn gọi là bạch nguyệt quang được nữa.
Có khi nào Nhan Triết ghen tị với Mục Sênh cũng vì người ta cướp anh trai mình không?
Tiếc là lúc trước cậu chỉ đọc tới đoạn nguyên chủ pháo hôi bị buộc phải đi tha hương với hai bàn tay trắng, chứ chưa xem tới đoạn kết của cuốn sách này, lại càng không biết cuối cùng đại boss tỷ phú có về chung một nhà với bạch nguyệt quang không nữa.
Lúc đọc sách, vừa mới thấy nhân vật trùng tên trùng họ với mình, cậu liền nhảy đến đoạn kết của pháo hôi luôn, chứ không biết liệu nhân vật chính của bộ truyện này là đại boss trăm tỷ hay là bạch nguyệt quang nữa.
Nếu như đại boss là nhân vật chính, vật kết cục nhất định sẽ bên nhau trọn đời với bạch nguyệt quang.
Nhưng nếu bạch nguyệt quang mới là nhân vật chính, thì rất khó để đoán được đoạn kết.
Có thể là bạch nguyệt quang sẽ chấp nhận tình yêu của đại boss dành cho mình, cũng có thể là anh ta sẽ lựa chọn người mà mình yêu nhất, để đại boss sống cô đơn cả đời.
Cũng có thể cuối cùng vẫn sẽ chọn đại boss, nhưng ko cần tình yêu mà là muốn tài sản của anh.
Không biết rốt cuộc câu chuyện này sẽ đi về đâu.
Từ Khiên bất ngờ tiến lại gần Ôn Nhiên, nhìn cậu với vẻ đầy nghi ngờ: “Cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy?” Đừng tưởng giả bộ nghiêm túc suy tư thì anh đây không nhận ra cậu đang nhiều chuyện.
Hai con ngươi của cậu tinh ranh lanh lợi như vậy, vừa nhìn là biết ngay, anh làm cảnh sát hình sự nhiều năm, càng không phải ăn không ngồi rồi.
Ôn Nhiên nói: “Giọng nói của người khi nãy nghe rất hay, tôi đang tò mò không biết anh ta trông như thế nào.”.
Cậu cũng không thể kể được, mình đang ‘nhiều chuyện’ tò mò về người sẽ thay dấu vân tay của mình trong sổ hộ khẩu đi.
Nhan Triết nói: “Trông cũng bình thường thôi.” Lại nghĩ đến việc Ôn Nhiên đã kết hôn cùng anh mình, sau này rất có thể sẽ phải tiếp xúc với Mục Sênh, anh ấy không thể không nhắc nhở thêm: “Người kia tên Mục Sênh, là người không được tốt cho lắm.
Nếu như sau này anh ta có liên lạc gì với anh, anh nhớ phải cẩn thận một chút.”
Phần đánh giá này, thật sự hơi thấp nha.
Ôn Nhiên đưa mắt nhìn Nhan Triết, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Liên cái gì lạc, sau nửa năm nữa cậu và Kỳ Vân Kính sẽ đường ai nấy đi, với đời sống sinh hoạt của hai người bọn họ thì làm gì còn có thể qua lại với nhau.
Cùng lắm là, nếu bà cụ Kỳ có thể sống lâu hơn một chút, có lẽ sẽ âm thầm ly hôn, nhưng trên mặt lại giả vờ không có mà thôi, dù sao thì cậu cũng chẳng có liên quan gì tới vị bạch nguyệt quang kia.
Thấy Ôn Nhiên không hỏi nữa, Nhan Triết nhanh trí chuyển chủ đề.
Dù sao ở đây cũng có người ngoài, có nhiều chuyện không tiện nói thêm.
Sau khi ba người trò chuyện thêm một lúc, Hoàng Vân mới mang lịch trình ngày hôm đó tới.
Nhà sản xuất đi cùng Dụ Ân Na ngày hôm đó là chủ của một công ty rượu vang.
Ngoại trừ người phụ trách tổ chức sự kiện và một vài ông chủ đại diện cho các công ty được giới thiệu ra, thì không có thông tin chi tiết về những khách mời khác.
Nhưng phía trên vẫn ghi rõ thời gian tổ chức cùng địa điểm nhà hàng.
Thấy vẫn còn sớm, Từ Khiên lập tức lên đường đi điều tra.
Có được những thông tin này, không khó để Từ Khiên điều tra.
Cái chết của Dụ Ân Na rất quỷ dị, thậm chí cảnh sát ở thành phố này đã thành lập một tổ chuyên án.
Anh ta nhanh chóng liên lạc với cảnh sát bên này.
Sau khi hai bên trong đổi một vài thông tin, liền điều tra được danh sách những người đã tới dự bữa tiệc hôm đó.
Một người trong số họ có thân phận đặc biệt, khiến tất cả mọi người đều nghi ngờ, chính là một ông chủ họ Vạn, hôm ấy còn dẫn theo một người làm nghề đạo sĩ.
Nghe nói mục đích chính của bữa tiệc là bàn về vấn đề đầu tư cho một bộ phim truyền hình, ông chủ họ Vạn kia lại là người góp vốn nhiều nhất, cho nên mới cố tình tìm một vị đại sư đến giúp mình, tính toán thử xem bộ phim đó có đáng để đầu tư hay không.
Ông chủ Vạn đặc biệt tin vào khoản này, thậm chỉ đôi khi bước ra ngoài ông cũng hận không thể tính toán một chút.
Nghe nói, ông chủ này phất lên cũng là nhờ lúc trước được một vị đại sư chỉ dẫn, từ đó về sau ông bắt đầu mê tín.
Sau này, ông chủ Vạn còn tìm qua rất nhiều đại sư khác nhau, tiếc là năng lực của họ chưa tới, hoặc là kẻ lừa gạt, còn những vị đại sư thật sự lại không đồng ý làm đạo sĩ tư nhân cho người khác.
Từ khi ông tìm được vị đại sư hiện tại, lúc đầu công việc kinh doanh có hơi nhạt nhẽo, nhưng trong mấy tháng gần đây lại bắt đầu tăng trưởng mạnh mẽ, kiếm được rất nhiều tiền, điều này khiến ông chủ Vạn thấy rất vui mừng.
Trong bữa tiệc, ông chủ Vạn tỏ ra đủ kiểu sùng bái đối với vị đại sư này.
Có một số người không biết gì về mấy thứ này, nhưng cho dù là tin hay không cũng đều tỏ vẻ kính nể, sẽ không ngu ngốc tới nỗi đắc tội với người ta.
Nghe nói còn có vài người khác đã bắt đầu mời vị đại sư kia, chuẩn bị sửa sang lại nhà cửa, và cũng muốn mượn phong thủy để trợ giúp vận khí.
Trong lúc cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra được tung tích của cái người được gọi là đại sư, những đạo sĩ do Huyền Môn phái đi cũng đã tới nơi.
Mặc dù không biết thứ mà tên đạo sĩ tà môn này dùng là cờ bách quỷ hay là mỹ nhân oa, nhưng dù là vật nào, chỉ cần dính vào một chút cũng rất hiểm độc.
Vì vậy, Huyền Môn không dám hành động bất cẩn, không chỉ phái người của công đoàn tới, mà còn liên lạc với những Đạo giáo và Phật giáo gần đó, có thể nói là họ khá xem trọng việc này.
Ôn Nhiên ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhan Triết tưởng rằng cậu đang ngắm cảnh, nên tới gần trò chuyện: “Phong cảnh ở đây cũng không tồi.
Đằng sau nơi này chính là Thành phố của Điện ảnh.
Anh cũng tới đây rồi, hay là chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh ở lại đây chơi mấy ngày đi, được không?”
Ôn Nhiên lắc đầu, nhìn lên đám mây đen trên bầu trời đêm, cậu luôn cảm thấy có điềm chẳng lành.
Đúng lúc này, Từ Khiên gọi điện tới: “Đã tra được người kia, là một đạo sĩ tên Đường Phương.
Tôi sẽ kể với cậu tình hình cụ thể sau khi tôi quay lại.
Hình như hiện giờ người này đang giúp một doanh nhân họ Tưởng dời mộ gia đình.
Bên phía cảnh sát cũng đã hành động, cho dù thế nào cũng phải bắt người lại trước rồi nói.”
Ôn Nhiên vừa nghe điện thoại vừa nhìn vào đám mây đen kia, hơi chau mày: “Dời mộ? Nghĩa trang đó ở đâu?” Chỉ có đi nhặt hài cốt mới đi vào ban đêm, chứ làm gì có chuyện nửa đêm nửa hôm đi dời mộ.
Từ Khiên nói tiếp: “Là ở vùng ngoại ô phía tây.
Cậu yên tâm, bên phía cũng tôi cũng có rất nhiều người, biết rõ kẻ mà mình phải đối phó không giống như người bình thường, nên rất cẩn thận.”
Sau khi Từ Khiên cúp máy, Ôn Nhiên lập tức nhắn tin cho công đoàn.
Bên phía Công Đoàn cũng rất chú ý đến tình huống này, nên đã lập tức gửi thông tin cho những vị đạo sĩ tới xử lý vụ việc trên.
Sau khi Ôn Nhiên gửi tin nhắn xong, liền lục lọi trong túi xách và tìm được ba đồng xu, cậu trực tiếp gieo liên tục sáu quẻ.
Cứ mỗi lần gieo quẻ như vậy, sắc mặt của cậu lại tối đi một phần.
Đến khi đủ hết sáu lần, Ôn Nhiên mới cất đồng xu vào túi rồi đứng dậy nói với Nhan Triết: “Bọn họ có thể gặp chút rắc rối, tôi phải đi qua một chuyến, chưa chắc đêm nay sẽ trở về, anh không cần chờ đâu.
Tôi sẽ cầm theo thẻ phòng, lúc quay lại sẽ trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.”
Thấy vẻ mặt của cậu có chút không ổn, Nhan Triết vội nói: “Có nguy hiểm lắm không?”
Ôn Nhiên cười trừ: “Có nhiều cảnh sát đi phía trước như vậy, có thể nguy hiểm cỡ nào.”
Nhan Triết nói: “Em nhờ anh tới để giúp đỡ, nhìn thử một chút, chứ không phải muốn anh đi vào mấy nơi nguy hiểm.
Nếu như quá nguy hiểm, anh có thể không đi được không?”
Ôn Nhiên nói: “Thật sự không nguy hiểm đâu, anh cứ yên tâm.
Tôi đi trước, đừng quá lo lắng cho tôi, anh cứ ngủ sớm đi.”
Sau khi Ôn Nhiên rời đi, Nhan Triết nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho anh họ của mình.
Ôn Nhiên không biết vị trí chính của nơi mà Từ Khiên nói qua điện thoại lúc nãy.
Đến khi lên xe cậu có gọi lại cho anh ta nhưng không gọi được.
Tuy nhiên, cũng không cần phải hỏi, cứ lần theo đám mây đen đó mà đi thì nhất định sẽ không đi sai hướng.
Trong lúc Ôn Nhiên đang gấp rút chạy về vùng ngoại ô phía tây, hai vị đạo sĩ của công đoàn cũng chạy gần tới đó.
Thân là một đạo sĩ, ít nhiều họ cũng có chút bản lĩnh.
Vừa đến nơi này, nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên trời, họ liền biết sắp xảy ra một điều tồi tệ nào đó.
Sau đó lại nhận tin tức từ phía công đoàn, hai người càng khẳng định hiện tượng này có liên quan đến kẻ lột da người kia, thế nên không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo hiện tượng kỳ lạ đó.
──── ∘°°∘ ────
Trong một khu nghĩa trang ở vùng ngoại ô phía tây, một cỗ quan tài được chôn cất trong khu mộ lại được mở ra.
Bên cạnh quan tài là một đám người già trẻ lớn bé đang nằm la liệt.
Trên thân mỗi người đều có một đường chỉ đỏ như máu, một đầu tơ hồng chui sâu vào da ở cổ tay, cứ như thể nó được mọc ra từ sâu bên trong.
Đầu chỉ còn lại hướng vào trong quan tài, mà thi thể trong này đã sớm bị gom thành một đống, bên trong có một con búp bê dài khoảng 60 centimet.
Con búp bê nằm trong đó mắt nhắm nghiền, thân thể trần trụi, không có quần áo.
Có thể thấy rõ phần da của nó được khâu lại từ nhiều mảnh, màu sắc từng mảnh hơi chênh lệch, hình dạng cũng không đều.
Những sợi chỉ đỏ treo trên quan tài gỗ đang nhỏ từng giọt từng giọt máu vào trong.
Hơn mười sợi tơ hồng được dùng để vận chuyển máu, chẳng mấy chốc trong quan tài đã xuất hiện một vũng máu nhợt nhạt.
Những giọt máu tươi kia di chuyển dần về hướng con búp bê một cách quỷ dị.
Lớp da vốn được may lởm chởm lại sinh động như da người sống, những vết rách thấm máu đang dần liền lại, thậm chí hoàn toàn không nhìn ra nó từng có dấu vết khâu vá.
Đường Phương đứng trên quan tài nhìn kiệt tác đây tâm huyết của mình đang dần dần trở nên hoàn hảo hơn, khiến gương mặt vốn âm lãnh của gã không nhịn được mà lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Lúc đầu, gã cũng không muốn dùng phương thức cực đoan như thế này.
Đáng tiếc, cũng chỉ có thể tự trách chính mình, gã vốn nghĩ một người có xuất thân như vậy cũng sẽ giống như những kẻ mà mình đã gặp trước đây, nhát gan nhu nhược nhưng lại ham muốn của cải và danh lợi, nên đương nhiên sẽ làm việc vô cùng cẩn thận.
Người như vậy, cho dù dây vào những sức mạnh này cũng không thể thoát khỏi khống chế của gã.
Tiếc là, quân cờ này của mình lại bị bại lộ vào phút cuối.
Trước Triệu Hòa, gã đã có 5 con tốt khác.
Những kẻ đó