Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Ánh mắt Lão Phương đờ đẫn nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn, từng đợt sóng từ từ nhấc lên trong nội tâm.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy mình vừa phát hiện một bí mật động trời.
Chẳng lẽ có đại tiểu thư, cô gia còn không vừa lòng, trong nội tâm còn dòm ngó đến nhị tiểu thư?
Trong chốc lát, nội tâm Lão Phương rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Chuyện này nên ăn nói với nào với đại tiểu thư đây?
Nếu không báo lại với đại tiểu thư thì bất trung. Nhưng mà bán đứng cô gia là bất nghĩa, càng có khả năng hủy đi một gia đình êm đẹp, Lão Phương sao dám làm ra loại chuyện này.
Vụng trộm nói cho nhị tiểu thư?
Vẫn quên đi, để cho chắc ăn thì chuyện này tốt nhất vĩnh viễn đừng cho nhị tiểu thư biết.
Lão Phương đang lâm vào cảnh lựa chọn, ánh mắt phức tạp vạn phần, biểu hiện trên mặt không ngừng biến hóa...
......
- Công tử... Công tử
Tằng Túy Mặc rốt cục phát hiện thần sắc Lý Dịch có chút không đúng, nàng nghi hoặc nhẹ giọng gọi.
Lý Dịch bình tĩnh lại, cảm giác vừa nãy giống như một kẻ có tật giật mình, một người nam nhân vụng trộm cất giấu bức tranh một vị nữ tử, nếu phát hiện có nhảy song hoàng hà cũng tẩy không sạch, may mắn cho hắn Như Nghi và Tiểu Hoàn các nàng đều không nhìn thấy, nếu không, lại nói hắn có ý đồ đen tối với Túy Mặc cô nương thì khổ.
- Thật sự xin lỗi ngày đó tiện tay mang bức tranh đi, ta vẫn chưa mở ra xem không ngờ lại cầm nhầm, chỉ là bức tranh đó hiện tại ta không mang bên người, nếu được ngày mai cô nương quay lại đây, ta sẽ mang trả.
Lý Dịch nhìn nàng áy náy nói.
- Làm phiền công tử rồi.
Tằng Túy Mặc gật gật đầu, ôn nhu nói, ánh mắt quét qua bốn bức tường xung quanh, muốn nói lại thôi.
- Túy Mặc cô nương còn có việc gì?
Lý Dịch nhìn bộ dáng muốn hỏi lại thôi của nàng nghi hoặc lên tiếng.
Trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra một chút do dự, sau đó mới nói.
- Thực không dám giấu, Túy Mặc muốn thỉnh giáo công tử một chút, công tử dùng phương pháp nào để vẽ ra những bức tranh sinh động trong như thật thế này, người được vẽ trong tranh như muốn bước ra ngoài.
Nàng có chút không dám ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong lòng đang suy nghĩ nói những lời này có đường đột quá không.
Họa pháp, họa kỹ chính là những kinh nghiệm quý báu của một người họa sĩ, vô cùng trân quý, xem như nàng cũng sẽ không tuỳ tiện truyền thụ những thứ này cho người khác, tùy tiện hỏi những việc này thật sự có chút thất lễ.
Nhưng khổ nỗi, nàng thực sự hiếu kỳ đối với kỹ thuật này, ngày đêm suy nghĩ, ăn không no ngủ không yên.
Nếu không hỏi, tích tụ trong lòng thật sự rất khó chịu.
- Nguyên lai Túy Mặc cô nương muốn nói đến tranh lập thể.
Mặc dù đối với nàng, yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng với Lý Dịch, chuyện này dễ như trở bàn tay, lúc này cho nàng biết về xử lý quang ảnh như thế nào, tỉ lệ biến hóa, các loại hình xử lý tranh.
Đây cũng không phải bí mật quá lớn, khác với các bí phương hắn đang làm, cái phương pháp này chỉ như một bữa sáng, nếu Tằng Túy Mặc hỏi, hắn cũng nhiệt tình chia sẽ.
Tằng Túy Mặc không ngờ hắn lại dễ dàng đáp ứng như thể không quan tâm đến những thứ đó, một câu từ chối cũng không nói.
Bất quá giờ phút này nàng căn bản không có thời gian qua kinh ngạc, lần đầu nàng nghe được những kiến thức từ miệng Lý Dịch, yên lặng ghi tạc vào trong đầu, trước đó nàng đã nghiên cứu rất kỹ bức tranh, mặc dù còn nhiều chỗ chưa được giải khai nhưng chỉ còn một tờ giấy mỏng ngăn cách, nhờ sự chỉ điểm của Lý Dịch, mọi khúc mắc trong lòng nàng đã được giải, đôi mắt liên tục hiện ra dị sắc.
Trong nội tâm của Lý Dịch cũng
kinh ngạc không kém, năng lực tiếp nhận của vị Túy Mặc cô nương này thật sự có chút ngoài dự liệu, hắn chỉ cần nói một câu nàng đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề, nhớ ngày trước vì nhàm chán nên hắn chỉ phương pháp này cho Tiểu Hoàn, nhưng cô bé mất cả ngày trời cũng không thông được một chút dù được hắn cầm tay chỉ điểm, hai người so sánh với nhau, chênh lệch thật sự quá lớn.
Lão Phương thì đứng sau lưng Lý Dịch, nhìn hắn và cô gái xinh đẹp kia "Trò chuyện với nhau thật vui", trong lòng càng phức tạp khó tả.
Sự tình Nhị tiểu thư còn chưa giải quyết xong, cô gia lại ở chỗ này chiêu phong dẫn điệp, nếu như bị đại tiểu thư nhìn thấy... Mặc dù đại tiểu thư ngày thường tính tình dịu dàng, nhưng nếu tức giận lên thì cũng thực đáng sợ...
Ai...
Sự tình ngày càng phức tạp, Lão Phương thở dài một hơi, trong lòng càng thêm rối rắm.
- Đa tạ công tử chỉ điểm, Túy Mặc thật sự vô cùng cảm kích.
Thu hoạch hôm nay ngoài sức tưởng tượng, Lý Dịch giảng rất nhiều thứ, đều là những thứ nàng chưa bao giờ nghe qua bao giờ, mọi nghi hoặc trong lòng nàng hôm nay đều đã được giải khai, biểu lộ Tằng Túy Mặc nghiêm nghị, vẻ mặt thành thật thi lễ đối với hắn.
Hai người chỉ là quen biết hời hợt, hắn lại nguyện ý truyền thụ toàn bộ phương pháp cho nàng, lòng dạ rộng rãi như vậy, trước đây chưa từng gặp, mình nhận ân huệ của hắn, nếu bảo nàng hành lễ đệ tử với sư phụ cũng không quá đáng.
Nhớ lại lần hiểu lầm trước đó, mình xem hắn như một kẻ xấu, trong lòng Tằng Túy Mặc cực kỳ hối hận, một người tính tình cao thượng, lòng dạ rộng lớn làm sao có thể là một kẻ xấu xa được?
- Cô nương khách khí rồi.
Lý Dịch cười chắp tay một cái, nói.
- Nếu cô nương có tỷ muội quen biết cũng muốn học vẽ tranh lập thể, có thể giới thiệu ta với các nàng, mười lượng bạc một bức, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt, có thể đặt với số lượng nhiều.
Vừa nãy Lý Dịch có suy nghĩ đến vấn đề, hình lập thể chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ, không biết người ở đây có hoan nghênh phương pháp vẽ này hay không?
Phàm là nữ tử, ai cũng muốn lưu lại bộ dạng trẻ trung, động lòng người, mị hoặc, quyến rũ nhất trong đời, chờ đến ngày hoa tàn, cũng có một lưu niệm, chỉ bức họa khoe tử tôn nói:
- Nhớ năm đó, tổ mẫu cũng là mỹ nhân vang dội Khánh...
- A?
Tằng Túy Mặc nghe vậy, không khỏi giật mình.
- Một bức họa... Mười lượng bạc?
- Nếu cảm thấy giá tiền không thích hợp thì có thể thương lượng.
Lý Dịch vẻ mặt thành thật nói.
- Còn nếu có người muốn học phương pháp này, nếu số lượng nhiều thì ta sẽ mở một lớp dạy, học phí thì hai mươi lượng bạc, đảm bảo bao học bao đậu.
Lý Dịch cảm thấy lại tìm được một con đường kiếm tiền mới.