Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- --------------------
Gã sai vặt giải thích hết sức rõ ràng, mỗi câu đố được giải chỉ vào được một người một, Lý Dịch muốn mang theo Tiểu Hoàn đi vào thì nhất định phải giải ra một câu đố nữa.
Sự tình liên quan đến tiền bạc rất quan trọng, tự nhiên không thể phá hư quy củ người ta.
Lý Dịch một lần nữa đi trở về khu vực treo mấy ngọn đèn lồng, bên người phảng phất như có một khí tràng vô hình, mọi người xung quanh nhao nhao tránh đường.
- Ô Long trên vách tường, người khoác vạn sao vàng.
Ngoài câu này, vẫn như cũ không có bất kỳ giải thích gì, mọi người đoán rất lâu đều không đoán ra.
Lúc này, cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Lý Dịch.
Đương nhiên, nhiều người trong đó ôm tâm tính chế giễu.
Lần thứ nhất có thể trùng hợp đoán đúng, lần thứ hai, hắn có vận khí tốt vậy sao?
Sau một lát, Lý Dịch mở miệng:
- Đáp án của câu đố này là "Cân đòn" (*).
*: Cây cân ông bà ta thường dùng, nó dài, có từng khía từng khía, khi đặt đồ vào cân thì ta nhích đòn cân đến từng khía tương ứng để biết được trọng lượng của đồ vật.
Có tuyển tập các câu đố kim cổ trong tay, có câu đố mà mà hắn không đoán ra được?
- Chúc mừng công tử! Hiện tại công tử có thể mang theo vị cô nương này đi vào.
Cử động của gả sai vặt chứng minh Lý Dịch đáp xác mê.
Sau khi Lý Dịch lên tiếng, trên mặt mấy người hiện ra mê vẻ nghi hoặc, rất nhanh thì giật mình.
- Thì ra là thế!
- So sánh đòn cân Ô Long, từng "Khía" chính là vạn điểm sao vàng!
- Hổ thẹn, hổ thẹn, nói ta một bụng thi thư thế mà ngay cả hai câu đố nho nhỏ cũng không thể nhìn thấu, xấu hổ chết mất!
Thực ra, trò chơi giải đố trên đèn này, đến một mức độ nào đó thì tài hoa, tri thức uyên bác cũng không hẳn có thể tìm được đáp án.
Nó dựa vào chỉ nhanh trí, hoặc có máy gian lận giống như Lý Dịch.
Như các câu đố này, không cho người ta phạm vi nào cả, cũng chỉ có một câu đề khiến người ta đoán già đoán non, thật không phải thứ gì tốt, sợ rằng cố ý để làm khó dễ người.
Lúc này, ánh mắt mọi người chung quanh nhìn về phía Lý Dịch đã phát sinh biến hóa.
Đoán ra một đề thì cũng thôi, nhưng đề thứ hai cũng có thể nhẹ nhàng đoán ra, không ai mù mờ đáp đại trúng hai lần cả.
Chỉ có thể nói rõ, thư sinh anh tuấn trước mặt sợ rằng có mấy phần bản lĩnh...
Rất nhanh, Lý Dịch đã dùng hành động chứng minh ý nghĩ của bọn họ chính xác như thế nào.
Lúc đầu cũng chỉ định mang theo Tiểu Hoàn đi vào, ánh mắt hắn bỗng đảo qua đám người nhìn thấy hai thư sinh vừa rồi nhiệt tình giới thiệu cho mình, nhất thời cảm thấy cứ đi như vậy thì tựa hồ có chút không lễ phép, đi qua mỉm cười nói với hai người:
- Hai vị huynh đài, không bằng cùng đi vào?
Hai người kia sững sờ, thời điểm còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Dịch đã đi đến hai cái đèn lồng còn lại, ngẩng đầu nhìn lên, thì thầm:
- Trăng sáng nửa vần dưới chân Mây, Tàn Hoa rơi xuống trước ngựa vó... Đáp án của câu đố... Hẳn là một chữ "Hùng".
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật nhìn lấy, cơ nguyên nào nhìn ra đây là chữ "Hùng" thế!
Cả hai có ăn nhập gì với nhau đâu!
Lý Dịch không vì mọi người đang xôn xao mà dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đèn lồng cuối cùng, cũng không lâu lắm, lần nữa mở miệng:
- Hai hàng cây xa ngay cạnh núi, thuyền con như lá chảy theo dòng... Đây là một câu đố chữ, đáp án là chữ "Tuệ".
Xung quanh đã không có người nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía hắn hiện ra vẻ cổ quái.
Không thể phủ nhận, hắn giải được hai câu đố trước, nhưng hai câu sau... Đoán cái gì thế không biết!
Trăng sáng nửa vần dưới chân Mây, Tàn Hoa rơi xuống trước ngựa vó, câu thơ này có bà con chú bác gì với chữ "Hùng" (熊) à?
Hai hàng cây xa ngay cạnh núi, thuyền con như lá chảy theo dòng hắn lại nhìn từ đâu mà đoán chữ "Tuệ" (慧) vậy!
Bất quá, khi ánh mắt mọi người nhìn qua thấy Gã sai vặt đang ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu hiện trên mặt tựa như đang gặp Quỷ.
Biểu lộ bọn họ dần phát sinh biến hóa.
Không phải bị hắn đoán đúng đó chứ?
- Mấy vị... Mời!
Không biết qua bao lâu, sai vặt mới hồi phục tinh thần, không tự chủ được nuốt nước miếng một
cái, cung kính làm ra tư thế mời với bốn người Lý Dịch.
Hắn rõ ràng hơn ai khác, mấy câu đố này hoàn toàn vì hấp dẫn người khác mà làm ra thôi, trong khi không có chỉ dẫn, căn bản sẽ không có ai đoán ra được.
Nhưng sự thực là...
Tất cả câu đố đều bị thư sinh trước mắt giải quyết gọn nhẹ.
Phá giải ra một câu cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác giải hết bốn câu, rõ ràng muốn phá quán người ta mà!
Bất quá, bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, hắn tự nhiên không thể đổi ý, dù trong nội tâm đã chấn kinh không tưởng nổi vẫn tất cung tất kính mời bọn người Lý Dịch đi vào.
Mà lúc này, không biết trong nội tâm đám người còn đứng giữa sân lao tâm khổ trí cả buổi sáng để giải đố đến có tư vị gì?
Hắn thế mà đoán đúng tất cả!
Mỗi một câu đố trên đèn chỉ cần suy nghĩ mấy hơi thở?
So sánh, những người như bọn họ sáng giờ đứng đây làm gì trời!
Mà đổi lại người bình thường, đoán ra một cái cũng thấy đủ đi, đoán ra hai cái cũng có thể tha thứ, làm gì mà phải giải hết câu đố, chiếm hết danh ngạch, có còn lưu cho người khác con đường sống hay không!
Đám người thấy bốn người thư sinh kia tiến vào tửu lâu, qua nhìn nhìn mấy đèn lồng bị gã sai vặt hái xuống, điều này nói lên, bọn họ đã không còn cơ hội đi vào nữa, nhất thời khóc không ra nước mắt...
Mà lúc này, Lý Dịch, Tiểu Hoàn và cái hai thư sinh đến giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại đã tiến vào trong tửu lâu.
- Đa tạ huynh đài!
Sau khi hai người lấy lại tinh thần, lập tức ôm quyền cám ơn Lý Dịch.
Hôm nay, trong tửu lâu này, trừ mấy người tham gia tỷ thí Thi Xã, tự nhiên còn mời một vài người có danh tiếng, dù sao, từ xưa đến nay đều văn vô đệ nhất, nếu chỉ có những người trong Thi Xã, sợ rằng không ai phục ai, tranh đến sáng cũng chưa phân ra thắng báng, những người này được mời đến để đưa ra bình luận cho các tác phẩm, dùng cái này quyết định người thắng.
Mà nếu không phải nhờ Lý Dịch, hai người bọn họ căn bản không có tư cách tiến vào nơi này.
Những người đọc sách này, luôn luôn tạ ơn tới tạ ơn lui không một chút ý tứ, Lý Dịch khoát tay không thèm để ý, bắt đầu đánh giá tình hình trước mắt.
Không gian trong tửu lâu muốn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, vẻn vẹn đại sảnh lầu một ước chừng đã có vài chục người, lầu trên cũng có bóng người nhốn nháo, dung nạp rất nhiều người thế mà vẫn mười phần rộng rãi.
Trên bàn bên cạnh để một vài trái cây, bánh ngọt ăn nhẹ, nhìn có chút tinh xảo, rõ ràng là điểm tâm sau khi ăn cơm xong.
Đang lúc Lý Dịch dự định trước nếm thử một quả nho, cách đó mấy bước, một vị tuyệt mỹ nữ tử mở ra khăn vuông trong tay, chia bánh ngọt tinh xảo phía trên cho mấy vị nữ tử bên cạnh, Lý Dịch hít hít cái mũi, thần sắc bỗng nhiên khẽ động, lần theo mùi thơm đi qua.
- Nơi này phục vụ thật chu đáo, một thị nữ mà đã xinh đẹp như vậy... A, trên tay nàng cầm bánh ngọt, nhìn giống như ăn rất ngon...
Lý Dịch kinh ngạc cảm thán một câu, sau đó bước nhanh đi qua.
Bánh ngọt kia vốn chỉ có mấy khối, bị mấy vị nữ tử lần lượt lấy đi, cũng chỉ còn lại có hai khối, Lý Dịch sợ đến muộn thì hai khối cuối cùng sẽ bị người khác cướp đi, cước bộ lần nữa tăng tốc, đi đến trước mặt thị nữ xinh đẹp kia, bắt chước mấy vị nữ tử hồi nãy vươn tay ra.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bàn tay trắng nõn thon dài, gương mặt thị nữ xinh đẹp nao nao, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, không khỏi mờ mịt.
Cùng lúc đó, mấy vị nữ tử xung quanh nàng cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên trên mặt.
...
...
- Vị huynh đài kia lại nhận ra Uyển cô nương?
Cách đó không xa, hai thư sinh Lý Dịch mang vào liếc mắt nhìn nhau, thì thào lẩm bẩm.