Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Tằng Túy Mặc có chút cuống quít lao nước đọng rơi trên quần áo, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra kinh ngạc nồng đậm.
Giờ phút này, trong lòng nàng có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm?
Thư sinh kia dù sao cũng là một người đọc sách, làm sao lại nói ra như vậy vô lý lời nói?
Nhưng quay đầu nhìn thấy Uyển Nhược Khanh và mấy vị nữ tử bên cạnh có biểu lộ không khác gì mình, hiển nhiên cũng bị kinh hãi, mới rốt cục xác định, vừa rồi thư sinh kia thật dám nói bốn chữ kia.
Miệng nàng mở lớn, ánh mắt lúc nhìn về phía thư sinh đang đứng trước người tiểu nha hoàn kia lần đầu phát sinh biến hóa.
- Vị công tử này, hắn... Sao có thể...
Bờ môi Uyển Nhược Khanh khẽ nhếch, trên gương mặt xinh đẹp không biết có biểu tình gì, người đọc sách rất trọng tố dưỡng, nàng chưa bao giờ thấy qua có người đọc sách nào nói ra từ ngữ thô bỉ như thế, từ đó cho tới nay, trong lòng rất chán ghét với những câu từ như thế này nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này, trong nội tâm nàng lại không sinh ra chút chán ghét nào đối với thư sinh kia.
Nếu thư sinh kia khuất phục dưới Dâm Uy của nam tử trẻ tuổi, nàng sợ rằng sẽ rất thất vọng.
Không ngờ thư sinh kia không chỉ cự tuyệt, mà phương thức cự tuyệt... Độc đáo như thế.
Miệng mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã bên người nàng cũng nhếch lên đường cong, muốn cười nhưng lại cố nén, để tránh mất lễ nghi, quả thực vất vả.
Bất quá lúc này, thời điểm các nàng nhìn về phía thư sinh kia, nhất thời cảm thấy hắn thuận mắt hơn rất nhiều.
- Bán con mẹ ngươi...
Nhìn thư sinh đối diện mỉm cười nói ra câu này, thanh niên gọi Tô Văn Thiên đầu tiên khẽ giật mình, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, duỗi ngón tay chỉ Lý Dịch, bờ môi run rẩy nói không ra lời.
Hắn vốn là người đọc sách, bình thường đều tụ tập với người trong đạo, làm tài tử nổi danh Khánh An phủ, đàm tiếu đều có gia giáo, không tới lui nhiều với dân thường, nhưng có vị nào Nho giả há miệng thốt ra một câu "Bán con mẹ ngươi" xanh rờn thế kia?
Tất cả mọi người đều là người đọc sách, có thể nói chuyện văn minh một chút hay không?
Tuy trong lòng hắn khó thở, muốn không để ý đến thân phận mắng lại nhưng moi cả ruột gan cũng nghĩ không ra có câu nào mắng chửi người nặng hơn để địch lại bốn chữ vừa rồi, khuôn mặt nghẹn càng đỏ bừng.
Kêu một người đọc sách từ nhỏ đã thuộc lão các sách Thánh Hiền so mắng chửi với thanh niên đến từ thế kỷ 21, cũng thật sự làm khó hắn.
- Thô bỉ người!
- Ô ngôn uế ngữ, khó nghe, khó nghe!
- Thật sự nhục nhã, ngươi, ngươi uổng là người đọc sách!
Xung quanh Tô Văn Thiên, mấy tên tài tử Đông Ly Thi Xã cũng sững sờ một lát, nhưng sau đó sắc mặt đại biến, xanh mặt chỉ trích Lý Dịch.
Tất cả mọi người đều là người đọc sách, coi như ngươi không đồng ý, mọi người có khuyên nhủ đi nữa thì ngươi nói không đồng ý là được, cần gì phải mắng chửi người?
Đối diện với mấy lời chỉ trích, biểu hiện trên mặt Lý Dịch bất biến, dù sao, nếu so sánh với hậu thế, hở cái lấy "Mẹ mày" làm tâm điểm, tổ tông mười tám đời làm bán kính, * chó là vũ khí chính, tục tĩu làm chủ kỹ năng, các động vật xung quanh làm gươm giáo, thì các câu như "nhục nhã", "Uổng là người đọc sách" thậm chí "Nhóc con" thật không có chút lực sát thương đối với hắn.
Thậm chí bởi vì sợ rằng kỹ năng mắng chửi người này có uy lực quá lớn, Lý Dịch vừa rồi đã rất khắc chế, nếu thật chửi để đám tiểu tử này tức chết, chắc hắn sẽ bị kiện mất.
Lui một vạn bước mà nói, thật không đáng khi tức giận tranh cãi với đám người này.
Mặt ngoài nhã nhặn, đều là tài tử, há miệng ngậm miệng là người đọc sách, vụng trộm làm những chuyện dơ bẩn, thậm chí một vài sự tình dơ bẩn đã có thể bày ra trên mặt mà tiến hành giao dịch, nhưng theo suy nghĩ bọn hắn lại rất bình thường.
Riêng bộ mặt của tên tài tử gọi Tô Văn Thiên gì đó khi cười tủm
tỉm nói chuyện với mình, Lý Dịch cảm thấy rất hợp lý khi cho hắn bốn chữ vừa rồi.
Đơn giản thô bạo, hiệu quả rõ rệt.
Đông Ly Thi Xã hôm nay đoạt giải nhất đứng đầu, dẫn động rất nhiều ánh mắt, không bao lâu, dị trạng nơi này đã để rất nhiều người chú ý. Bốn phía có không ít người nhìn sang, trên lầu mấy bóng người nhìn xuống.
Tô Văn Thiên rất yêu quý danh tiếng của mình, dù chuyện hôm nay có kết quả gì, với hắn mà nói đều không chuyện tốt, hừ lạnh một tiếng, không nói một lời quay người rời đi.
Bên cạnh hắn, mấy người Bạch Lộ Thi Xã cũng dùng ánh mắt hung dữ trừng Lý Dịch vài lần, lộ ra bộ dáng khinh thường làm bạn.
- Ta nhớ kỹ ngươi...
Nam tử trẻ tuổi tự xưng công tử huyện lệnh âm trầm nhìn Lý Dịch một cái, lạnh lùng nói ra một câu.
Sau lưng hắn, trong mắt hai thiếu nữ lóe lên một tia ảm đạm, dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn tiểu nha hoàn đứng sau lưng Lý Dịch, yên lặng rời đi theo nam tử trẻ tuổi.
- Cô gia, đều do Tiểu Hoàn không tốt...
Đám người lần lượt rời đi, tiểu nha hoàn dắt lấy góc áo Lý Dịch, nức nở nói một câu, khóe mắt có giọt nước mắt trong suốt chớp động.
- Không có việc gì, chuyện này không trách Tiểu Hoàn.
Lý Dịch cười xoa xoa nàng đầu, ôn nhu nói.
- Thế nhưng, bọn họ, bọn họ đều nói cô gia...
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, hai giọt nước mắt to như bảo thạch lăn xuống gương mặt, nàng nghe những người kia mắng cô gia rất khó nghe.
"Ngô..."
Lời nói chỉ có một nửa, miệng đã bị Lý Dịch nhét vào một khối bánh ngọt.
Lý Dịch xoa xa khuôn mặt tiểu nha hoàn, thiếu nữ phình cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hắn nháy mắt mấy cái vô tội, giúp nàng lau nước mắt, cười nói:
- Tất cả bọn họ đều là người xấu, để Tiểu Hoàn của chúng ta khóc rồi... Ăn xong khối bánh ngọt này, chúng ta về nhà.
- Lời thư sinh kia vừa nói thật hả giận!
Một bên khác, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi che miệng, cười đến chảy nước mắt.
Nghĩ đến biểu lộ bọn người Tô Văn Thiên lúc rời đi, các vị nữ tử đều cảm thấy buồn cười.
Làm nữ tử, các nàng tự nhiên mười phần không quen nhìn những nam tử đó xen nha hoàn thậm chí tiểu thiếp như hàng hóa mà trao đổi, cử động của thư sinh kia chiếm được không ít hảo cảm trong lòng các nàng.
- Túy Mặc, ta thấy vị công tử kia không giống kẻ xấu xa, không phải vậy thì hắn đã đổi hai vị kia thiếu nữ kia rồi.
Một vị nữ tử nhìn Tằng Túy Mặc, mở miệng hỏi:
- Có phải hai người có hiểu lầm gì đó hay không?
- Dù cho không phải kẻ xấu cũng không phải người tốt lành gì...
Tằng Túy Mặc bĩu môi, khinh thường nói.
Bất kể nói thế nào, thái độ tên kia đối với nàng để nàng không thể tha thứ.
Mấy người cười nói, bỗng nhiên trên lầu phát ra tiếng hô, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện rất nhiều người đang tụ tập lại một cái bàn.
- Bên kia chuyện gì phát sinh, chẳng lẽ có tác phẩm xuất sắc?
Trong lúc nghi hoặc, vị nữ tử lớn tuổi đi lên lầu, một lát sau cầm trong tay một trang giấy, mặt lộ vẻ lo lắng đi xuống.