Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Uyển cô nương khách khí, tại hạ cũng không để việc này trong lòng.
Nữ tử trước mắt nói chuyện, thanh âm nhu hòa dễ nghe, cho người ta cảm giác như gió xuân, Lý Dịch chắp tay thi lễ, cười nói.
- Cái gì mà không để trong lòng, rõ ràng có để trong lòng!
Tằng Túy Mặc thấy thư sinh này lạnh nhạt mình, gặp Nhược Khanh tỷ tỷ lại nho nhã lệ độ cười nói, trong lòng chua xót, hận không thể nhào tới cắn hắn hai cái, thật vất vả mới khắc chế được cảm giác kích động này.
- Nếu công tử không chê, gọi tiểu nữ là Nhược Khanh được rồi.
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ nói.
Lý Dịch lần nữa liếc Tằng Túy Mặc một cái, cho nàng một ánh mắt có thâm ý khác.
- Ngươi...
Đôi mắt đẹp của Tằng Túy Mặc phun lửa, xém chút không áp chế nổi xúc động trong lòng.
Tuy Lý Dịch không nói rõ, nhưng nàng lại hiểu ánh mắt hắn.
Ánh mắt có ý, cô xem một chút người ta cỡ nào ôn nhu, cỡ nào hữu lễ, cỡ nào khiến người yêu thích, lại nhìn xem mình coi, cùng là nữ tử, cô không cảm thấy xấu hổ à?
Lý Dịch gật đầu, sau đó nói:
- Nếu Nhược Khanh cô nương không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo từ trước.
Tuyệt mỹ nữ tử đối diện hình như có chút do dự, châm chước một lát, mới mở lời.
- Thực không dám giấu, dưới mắt thật đúng có một chuyện muốn mời công tử hỗ trợ.
Lý Dịch khẽ giật mình, rõ ràng cũng không ngờ Uyển Nhược Khanh lại nói ra lời này.
Hắn nói câu vừa rồi chẳng qua khách sáo một chút, có ý cáo từ, đổi lại người bình thường sẽ vẫy tay từ biệt, Nhược Khanh cô nương này sao không dựa theo lẽ thường thế?
- Cô nương cứ nói đừng ngại.
Tuy trong lòng Lý Dịch hiếu kỳ nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói.
Đối với Nhược Khanh cô nương này, trong lòng hắn vẫn rất có hảo cảm.
Nữ tử thời cổ đến cùng có dạng gì, Lý Dịch cũng từng tưởng tượng trong nội tâm vô số lần, hiền lương thục đức, nghi thất nghi gia, nhàn thục trang nhã...
Dù có tưởng tượng như thế nào, bên trong không bao giờ có hình ảnh tay không đấm nát bàn gỗ, một kiếm gọt gãy thân cây thô như cánh tay, bát phụ dùng tay chỉ người khác mắng "Kẻ xấu xa"... Nhưng mà khi chính thức đến thế giới này, Lý Dịch mới phát hiện sự thật và tưởng tượng vẫn có chênh lệch.
Thẳng đến khi gặp được Uyển Nhược Khanh, hình tượng Cổ Đại Nữ Tử trong lòng nên có mới bỗng nhiên rõ ràng.
Giống như vượt qua ngàn năm, nữ tử từ trong tranh đi ra, mỉm cười vén áo thi lễ với hắn, thanh âm ôn nhu truyền đến.
- Tiểu nữ tử ra mắt công tử...
Đây mới là phong cách của Cổ Đại Nữ Tử trong suy nghĩ của Lý Dịch.
Chỉ dựa vào một nguyên nhân này, Lý Dịch cũng sẽ kiên nhẫn nghe nàng muốn nói điều gì.
Huống chi, vừa rồi ăn bánh của người ta, lúc này không đợi người ta nói xong đã trực tiếp cự tuyệt, Lý Dịch thật ngượng ngùng làm loại chuyện này.
- Nhược Khanh biết cử động lần này có chút mạo muội, nhưng không biết công tử có thể vì Vân Anh Thi Xã ta làm một bài Trung Thu từ hay không, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.
Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn hắn nói.
- Trung Thu từ?
Lý Dịch sững sờ một chút, yêu cầu của Uyển Nhược Khanh này thật có chút vượt qua hắn dự liệu.
Nàng nhờ người làm thơ thi phải đi tìm những tài tử xa gần nghe tiếng của Khánh An phủ mới đúng, mình chỉ là vô danh tiểu tốt, hết lần này đến lần khác tìm tới mình?
Tằng Túy Mặc bên cạnh nghe vậy cũng nao nao, chẳng lẽ vừa rồi Nhược Khanh tỷ tỷ cũng nhìn ra thư sinh này không tầm thường?
Uyển Nhược Khanh gật gật đầu, sau đó yên tĩnh chờ hắn trả lời.
Vừa rồi, lúc tất cả mọi người đang bình luận bài thơ của Tô Văn Thiên, duy chỉ có thư sinh này đang nói giỡn với tiểu nha hoàn, thời điểm Uyển Nhược Khanh đi qua chỗ hắn vừa ngồi, thấy tờ giấy có viết bài thơ của Tô Văn Thiên bị vứt qua một bên, vứt bỏ như một chiếc giày rách, ngầm trộm nghe hắn thấp giọng nói một câu "Nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người..." thì không còn đoạn dưới.
Lúc câu này lọt vào trong tai liền có hình ảnh cực kỳ rõ ràng xuất hiện trong đầu, nguyệt hạ độc chước(*) lẻ loi một mình.
*: Uống rượu một mình cô độc dưới trăng.
Đối mặt chỉ có trăng sáng và bóng dáng chính mình...
Chỉ một câu này thôi, ý cảnh đã hiện đủ.
Tạo nghệ của Uyển Nhược Khanh tại phương diện thi từ có thể nói đăng đường nhập thất (*), vẻn vẹn hai câu thơ tàn đã có thể nhìn ra, thư sinh này không chỉ hành sự theo một phong cách riêng, nếu bàn về thi tài, sợ Tô Văn Thiên cũng xa xa không đuổi kịp.
*: Tinh thâm.
Chỉ là lấy tính tình của nàng sẽ không
chủ động cầu người, thua chính là thua, chỉ tự trách tài văn chương của mình không đủ, thẳng đến vừa rồi thấy Tằng Túy Mặc chạy ra ngoài, nàng ở phía sau nghe được hai người nói chuyện mới ý thức tới Túy Mặc cũng nhìn ra một ít chuyện, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn đưa ra yêu cầu quá đáng này.
Dù sao, không chỉ có Tằng Túy Mặc chờ mong hội thơ ngày mai,...
Hội thơ Thất Tịch lần trước, Kỳ Thiên đăng từ trên trời giáng xuống do chính tay nàng nhặt, Thước Kiều Tiên viết ở trên cũng do chính nàng truyền ra ngoài, thậm chí cho tới bây giờ, còn có rất nhiều người nghĩ rằng nàng là người làm ra bài thơ kia.
Qua mấy ngày nay, trong mắt mọi người, nàng và Thước Kiều Tiên có liên hệ không rõ ràng.
Nhưng Uyển Nhược Khanh lại biết, bài thơ như thế, sợ cả một đời nàng cũng làm không được, nội tâm nàng không khác gì những thiếu nữ khác, cực kỳ sùng kính và hâm mộ tài tử có tên Lý Dịch kia.
Nếu có thể gặp được một lần thì xem đạt được một tâm nguyện trong cuộc đời.
- Cô nương vì tham gia hội thơ Trung Thu ngày mai?
Lý Dịch nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
Uyển Nhược Khanh nhoẻn miệng cười, đáp:
- Thực không dám giấu, sở dĩ Vân Anh Thi Xã muốn thắng tỷ thí hôm nay là vì trong hội thơ Trung Thu ngày mai có người chúng ta muốn gặp.
Nhìn thấy trên gương mặt tuyệt mỹ của Uyển Nhược Khanh toát ra vẻ sùng bái ý như Fan đối với thần tượng, trong nội tâm Lý Dịch cực kỳ ngoài ý.
Chẳng lẽ, Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc và những cô nàng trong thơ hội Vân Anh đều muốn gặp một tài tử nổi danh nào đó trong hội thơ?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lý Dịch nhất thời sinh ra hâm mộ đối với gia hỏa không biết tên kia.
Uyển Nhược Khanh không cần nói, vóc người xinh đẹp, tính cách lại tốt, tựa hồ còn có tài văn chương, về phần Tằng Túy Mặc kia, tuy tính cách hỏng bét, nhưng nếu bàn về tướng mạo và dáng người cũng không thua tại Uyển Nhược Khanh, lại tính cả những nữ tử trong Vân Anh Thi Xã...
Đầu năm nay, tài tử nổi tiếng như thế?
Ngay cả những tài nữ này cùng đều bị mê hoặc, không biết còn có bao nhiêu thiếu nữ vô tri là Fan tên kia.
Lý Dịch vẫn cho rằng cái nghề ép trại tướng công của mình đã rất có tiền đồ, trong nhà có đôi tỷ muội quốc sắc thiên hương, không có chuyện gì thì dẫn tiểu nha hoàn xinh đẹp đi dạo khắp nơi...
Nhưng bây giờ so sánh cùng người ta, Lý Dịch nhất thời cảm thấy khác biệt giữa trên trời và dưới đất.
"Ai, thương thiên không có mắt! Không phải chỉ ngâm mấy bài thơ thôi à, có cái gì không tầm thường đâu, thế mà dạng nữ tử như Uyển Nhược Khanh cũng ưa thích hắn..." trong lòng Lý Dịch thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra biểu lộ vô cùng tiếc nuối.
Mà Tằng Túy Mặc và Uyển Nhược Khanh nhìn thấy thế đều nghĩ đây là điềm báo bị cự tuyệt.
- Thôi thôi, Nhược Khanh tỷ tỷ, chúng ta đi, không cần cầu kẻ xấu xa này!
Liễu mi Tằng Túy Mặc dựng đứng, hung hăng trừng Lý Dịch một cái, không muốn ở lại để thêm tức giận, kéo tay Uyển Nhược Khanh muốn rời khỏi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh cũng hiện ra vẻ thất vọng, bất quá cũng cũng không sao, vốn không quen biết, nàng đưa ra yêu cầu như thế, xác thực có chút quá phận.
Ngay thời điểm nàng và Tằng Túy Mặc chuẩn bị rời đi, thanh âm thư sinh kia truyền tới.
- Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, hội thơ ngày mai có ý nghĩ phi phàm đối với Nhược Khanh cô nương, tại hạ đâu thể cự tuyệt?