Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ---------------------
Phủ thành đêm trung thu đèn đuốc sáng chưng, cực độ phồn hoa, dù đi đến đâu, bầu không khí đều náo nhiệt huyên náo, một khu vực phồn hoa trong thành chiếm diện tích rộng lớn, trong trang viên vô cùng hoa lệ cũng không khác những nơi khác.
Học sinh nhân sĩ tay cầm quạt lông, đầu buộc khăn, áo bào dài tung bay, trong lúc nói cười đều chảy ra thơ từ mới, vài tờ giấy được phát ra ngoài, không bao lâu, trong vườn có Ca Nữ chuyên môn, rất nhanh sẽ dùng tiếng hát uyển chuyển hát ra bài Từ vừa mới làm kia để mọi người bình phán.
Đối đầu một bên khác, toàn bộ đều là nữ quyến, đều là đại gia thiên kim Phủ Thành, khi thì liếc trộm đối diện một chút, che khăn cười khẽ, vụng trộm nhìn tài tử vừa ý trong lòng, nếu có giấy viết thi từ truyền tới, mấy người sẽ tập hợp cùng một chỗ, líu ríu bình luận một phen.
Thiên kim tiểu thư trong nhà hơi có chút địa vị vẫn hiểu một chút về thi từ.
Mà lúc này, trong đình nơi hẻo lánh trong vườn, bầu không khí hơi quạnh quẽ, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi một tay chống cằm, ngồi trước bàn đá trong đình, nhìn qua bóng người tới lui phía trước, biểu hiện trên mặt có chút nhàm chán, như thế một lát, quay đầu nói với mấy vị nữ tử trong đình.
- Cái hội thơ Trung Thu này không vui gì hết!
Mấy vị nữ tử nghe vậy, đều im lặng nhìn nhau.
Hôm nay trong vườn tổ chức Hội thơ Trung Thu cũng không phải Trung Thu Miếu Hội, trên đường tùy tiện cản một người cũng có thể là tài tử có danh tiếng Khánh An phủ, mọi người tới đây luận bàn Thi Văn, lấy văn kết bạn, không tới đây chơi...
Nếu tài tử danh khí không đủ sẽ không có tư cách tham gia hội thơ, thiệp mời trong tay Vân Anh Thi Xã các nàng cũng phải trả qua không ít khó khăn trắc trở mới có được đó.
- Vân Nhu tỷ, các tỷ nói vị tài tử kia đêm nay có tới hay không?
Thiếu nữ nói chuyện cũng không tính là thành viên Vân Anh Thi Xã, chỉ là đi theo cho vui, vừa rồi năn nỉ Triệu Vân Nhu mang nàng tới đây xem náo nhiệt nhưng sự thật khác biệt với tưởng tượng, Hội thơ Trung Thu cũng không có vui như nàng nghĩ, trong lòng ngược lại ghi nhớ vị tài tử nào đó để mấy vị tỷ tỷ nhớ mãi không quên, nhìn Triệu Vân Nhu hỏi.
Triệu Vân Nhu cười khổ lắc đầu, các nàng vốn không có ôm bao nhiêu hi vọng với việc gặp được Lý Dịch – tác giả của Thước Kiều Tiên ở chỗ này.
- Hôm nay quả nhiên cũng không thấy vị công tử hôm qua.
Trong đình, một cô gái trẻ tuổi nào đó mở miệng.
Tạm không nói đến vị tài tử chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia, mà vô danh tài tử hôm qua giúp các nàng lấy được tư cách tham gia hội thơ hôm nay cũng không thấy.
- Chắc vị công tử kia không màn danh lợi, hôm qua còn không thu thiệp mời, tựa hồ không hứng thú đối với hội thơ.
Uyển Nhược Khanh ngẫm lại, tiếp lời.
Cho tới bây giờ, trong lòng nàng vẫn còn chút tiếc nuối đối với việc hôm qua quên hỏi thăm tính danh công tử.
Lấy thi tài của đối phương, chắc cũng không phải hạng người vô danh của Khánh An phủ. Bất quá, Uyển Nhược Khanh ngẫm nghĩ lại tất cả những người mình biết vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Hắn tựa như Lý Dịch kia, chỉ để lại thi từ nhưng không thấy người, để vô số tài tử mơ màng.
Nếu như hắn có thể tới, có lẽ bây giờ cũng không nhàm chán, chí ít trên danh nghĩa, đối phương vẫn là thành viên Vân Anh Thi Xã.
Trong hội thơ hôm nay, địa vị Vân Anh Thi Xã thực có chút xấu hổ.
Tuy các nàng đều có danh tài nữ nhưng nếu so với các tài tử thượng lưu thì có chênh lệch rất lớn, căn bản không có tư cách dung nhập vào phạm vi của những người kia.
Tri phủ Khánh An cũng chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong hội thơ, chớ nói chi những tài tử được mọi người công
nhận đệ nhất đệ nhị, dĩ vãng, các nàng tuyệt đối không thể tiếp xúc đến những người này.
Cho dù Uyển Nhược Khanh có danh khí cao nhất trong mấy người cũng chỉ có danh vọng trong phạm vi cực nhỏ, mà quy cách Hội thơ Trung Thu tối nay cao hơn nhiều lắm.
Nói vị trí các nàng đi.
Chỉ được an bài tại chỗ vắng vẻ.
Mà trong thủy tạ lầu các trung tâm khu vườn, rất nhiều tài tử có danh tiếng tụ tập cùng một chỗ mới là hạch tâm của toàn bộ hội thơ.
Phàm là kiệt tác xuất hiện trên hội thơ, cuối cùng đều sẽ được tập hợp lại chỗ này, sau đó tiến hành bình luận, đều là tài tử rất có phân lượng, hoặc đức cao vọng trọng, địa vị được tôn sùng...
Trong hội thơ đương nhiên không chỉ có ngâm thơ đối đáp, khắp nơi đều có thể thấy được ca cơ vũ cơ, tiếng ca du dương, dáng múa rung động lòng người, phần lớn bài hát là các bài Từ xuất hiện tối nay, nếu có một bài hay, chẳng mấy chốc sẽ đưa từ trong vườn ra bên ngoài, không bao lâu, thanh lâu kỹ quán các nơi trong thành sẽ nhận được tin tức, dùng bài Từ mới kia thu hút khách nhân.
Những tài tử văn nhân không có tư cách tiến vào hội thơ phổ thông cùng địa phương tụ hội tối nay cũng sẽ không bỏ qua thi thơ. Rất nhiều hội thơ to to nhỏ nhỏ xuất hiện khắp Phủ Thành, nếu có bài nào cực kỳ kinh diễm, có lẽ sẽ được truyền đến trong vườn, để những tài tử đó cùng nhau bình xét.
Đương nhiên, kiệt tác có trình độ khác biệt hàng năm đều như lông phượng sừng lân, mười phần hiếm thấy.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Bầu không khí phong nhã lan tràn khắp tòa thành, lúc này, trong lúc này, tiến trình hội thơ Trung Thu cũng đã qua nửa.
- Tần Vĩnh tối nay biểu hiện ngược rất bình thường, tuy nói cũng trung quy trung củ, lại không có bao nhiêu chỗ sáng chói.
- Xác thực khiến người ngoài ý, Trung Thu từ của Tần tướng công rất khá, năm ngoái cắm dùi trước 10, hôm nay sợ rằng sẽ tuột hạng.
- Bài của Trần Nghĩa rất khá, lập ý mới lạ, khiến người ta rung động, có thể coi là kiệt tác khó được.
- Không sai, lấy trình độ hắn ngày xưa viết ra thi từ trình độ này, cực kỳ khó được.
Trung tâm Thủy Tạ, trong đình rộng lớn, mấy vị tài tử chụm lại tiến hành bình luận các thi từ tối nay, mấy người đều là những tài tử nổi danh Khánh An phủ, tuy kiến giải của bọn họ không có nghĩa là quyền uy nhưng vẫn có giá trị tham khảo rất lớn.
Bên cạnh mấy người, một thân ảnh cao ráo tựa vào lan can, cầm chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, trong miệng không khỏi lẩm bẩm.
- Nâng chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba...
- Ngạn Châu huynh hôm nay thế nào, sao không nói một lời?
Một vị tài tử nào đó ngẩng đầu nhìn qua, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.
Đối phương được công nhận Khánh An Đệ Nhất Tài Tử, thi tài cực cao, chưa có người so, hôm nay trừ Trầm Chiếu có thể tranh chức thủ lĩnh hội thơ cùng hắn, căn bản không có đối thủ.
Mà dù là Trầm Chiếu, trong phương diện Trung Thu Từ cũng rất khó sánh vai cùng Dương Ngạn Châu, tuy hắn còn chưa xuất ra bài Từ của mình nhưng cũng không sai biệt lắm việc bỏ vị trí thủ lĩnh vào trong túi, nhưng hôm nay nhìn thấy, tâm tình đối phương tựa hồ không quá cao.