Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Khánh An Phủ Thành phồn hoa còn kéo dài cả đêm, nhưng đối với Lý Dịch đã được chứng kiến càng nhiều tràng diện náo nhiệt mà nói, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, không còn hứng thú đi dạo nữa.
Lúc cùng Liễu Như Ý trở lại trại đã đến đêm khuya, không nhìn thấy bọn Lão Phương, đoán chừng mấy tên nhà quê chưa thấy qua việc đời kia chắc phải hừng đông mới về.
Để Liễu Như Ý mang lễ vật mua cho các nàng vào nội viện, Lý Dịch trở về phòng về, hơi rửa mặt một chút liền lên giường ngủ.
Hắn không có thể lực tốt như Liễu nhị tiểu thư, đi tới đi lui tối qua đến giờ, còn dẫn người bay lên trời thế mà vẫn rất có tinh thần.
Nằm trên giường, trong lòng tính toán một ít chuyện... Sau khi Trung Thu qua đi sẽ bắt đầu tiêu thụ Như Ý Lộ, trước lúc này, còn cần mướn một cửa hàng, ngoài ra, chuyện nhà xưởng cũng nên đưa vào danh sách quan trọng...
Những ngày gần đây, hắn thật sự mệt mỏi quá sức, chờ những chuyện này qua, sẽ nghỉ ngơi thật tốt một hồi, trong nội tâm nghĩ như vậy một lát, mí mắt bắt đầu trở nên nặng nề...
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Mà lúc này, trong viện cách đó một bức tường, trong phòng Liễu Như Nghi, hai tỷ muội đang trong khuê phòng nói nhỏ, trên mặt Liễu Như Nghi còn mang theo vẻ kinh ngạc...
- Tướng công chàng ấy... Thật lợi hại như vậy?
Liễu Như Ý hứng thú kể chuyện xảy ra lúc ở vườn cẩm tú, thời điểm Lý Dịch xuất ra bài Từ, rồi vẻ mặt của các tài tử Khánh An phủ khi đó, ngẫu nhiên sẽ liếc ra cửa sổ một chút.
Ngoài phòng, tiểu nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa sổ, búi tóc thường xuyên làm đã không thấy, tối nay đổi thành một búi tóc mới, phía trên cắm cây trâm cô gia vừa mua cho nàng, nỗ lực dán lỗ tai gần sát cửa sổ, nghe được tiếng nói nhỏ truyền ra từ trong phòng, trong đôi mắt to mỹ lệ tỏa ra ánh sáng lung linh, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, rất đáng yêu.
- Cô gia lại làm thơ...
- Đệ Nhất Tài Tử... Có phải còn lợi hai hơn những người đọc sách khác?
Trong đầu tiểu nha đầu nghĩ như vậy, chờ đến khi thanh âm trong phòng dần nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt một cái, rón rén rời đi.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Hôm qua giày vò cả một buổi tối, buổi sáng rời giường đã đến trưa, Học Đường bên kia chỉ cần hắn không đi dạy, Liễu Tiểu Hổ sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm lớp trưởng, dàn xếp đám tiểu tử trong lớp ngăn nắp, Lý Dịch cảm thấy hôm nay hắn có thể trộm lười thêm một ngày.
Ra ngoài chạy bộ quay về, theo thường lệ đánh một lần thái cực trong sân, sách đương nhiên được tìm thấy trong đầu, mặc kệ luyện có hữu dụng hay không, tạm thời cho hết thời gian.
Thư viện có quy mô rất lớn, tự nhiên còn có một số thư tịch võ thuật khác.
Bất quá, như các loại đánh nhau như tán thủ, Taekwondo, Nhu Đạo gì đó, Lý Dịch thật không nghĩ đến việc học chúng, ở cái thế giới mà người nơi này đều là Siêu Xayda, dù luyện Nhu Đạo, Taekwondo đến đai đen, chỉ sợ cũng không chịu nổi mấy quyền của đám Lão Phương.
Nếu vận khí không tốt gặp phải Như Ý, cho dù nhà vô địch quyền anh thế giới ở hậu thế chỉ sợ cũng không chịu nổi nàng một kiếm.
Dù sao, những người kia lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại đến cấp độ bay lên trời.
Trong tiệm sách, cũng có thể tìm thấy không ít võ thuật truyền thống Hoa Hạ, như Thái Cực Quyền, Hình Ý Quyền, Bát Quái Chưởng, Thông Bối Quyền. Bất quá, có thể bày trong tiệm sách, tự nhiên đều là chiêu thức giản lược đến cực điểm, không có khả năng chạm đến hạch tâm, luyện chơi đùa thì có thể, về phần muốn dựa vào chúng trở thành võ lâm cao thủ thì hoàn toàn viển vông.
Đương nhiên, trong tiệm sách hiện đại, muốn tìm được Tuyệt Thế Bí Tịch cùng loại với Cửu Âm Chân Kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lục Mạch Thần Kiếm dạng này, tự nhiên không thể.
Đi trông cậy vào những chuyện này, ngược lại còn không bằng hảo hảo luyện tập võ học trụ cột Liễu Như Ý ném cho mình.
Tuy còn không có luyện ra chân khí như Liễu Như Ý nói, nhưng tốt xấu gì cũng học võ công đã lâu, Lý Dịch nghĩ mình giờ chả giống như loại thư sinh yếu đuối như Trầm Chiếu.
Hắn một người đánh ba vẫn không có vấn đề.
Cách đó hơi xa, Liễu Như Nghi đứng dưới cổng vòm tương liên hai viện, nhìn Lý Dịch lại đứng ngoài sân làm ra một vài động tác kỳ quái, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút dị sắc.
Ban đầu mấy ngày, khi Lý Dịch nói cho nàng đây là một loại công phu gọi "Thái Cực", Liễu Như Nghi cũng không để trong lòng,
võ học một đạo, coi trọng lấy công bù thủ, lấy mạnh đánh yếu, không thể giống như loại hắn nói khi đang kể mấy câu truyện như: "Thiên hạ võ công, không gì không phá, duy nhanh không thể phá".
Thời điểm nghe được câu nói kia, trong lòng Liễu Như Nghi chấn động không nhỏ, câu khái quát này quả thực nói trúng tim đen, đương kim võ lâm, các môn các phái có các đường khác nhau nhưng đều chạy không khỏi mấy chữ này.
Nhưng một lời nói đủ để chấn động võ lâm lại phát ra từ trong miệng một thư sinh trói gà không chặt, sợ rằng những Tông Sư cao thủ nghe xong sẽ xấu hổ thổ huyết.
Lúc Liễu Như Nghi ổn định tâm thần sẽ cân nhắc tỉ mỉ vài câu hắn nói khi kể chuyện xưa, lại có giác ngộ, võ đạo có thăng tiến nho nhỏ.
Tuy vẫn chưa thế đột phá tầng ràng buộc kia, bước vào Tông Sư cảnh nhưng lấy cảnh giới nàng hiện tại mà nói, có thể có tiến bộ nho nhỏ cũng mười phần khó được.
Bởi vậy, thời điểm Lý Dịch nói lên câu "Lấy yếu thắng mạnh, dĩ mạn đả khoái, lấy nhu thắng cương", Liễu Như Nghi chỉ cười, lấy yếu thắng mạnh, lấy chậm thắng nhanh, lấy nhu thắng cương, thế gian làm sao có công phu kỳ diệu như vậy?
Bất quá, những ngày qua nàng thường xuyên nhìn thấy những động tác này, chung quy có chỗ lưu ý, hắn làm ra những động tác đó tự nhiên trôi chảy, cực kỳ ăn khớp, không hề giống đánh loạn, Liễu Như Nghi cứ nhìn, nhịn không được bắt chước làm theo một thức, tựa hồ có gì đó chợt lóe lên trong đầu nhưng lúc nghĩ lại thì không có cái gì.
Lý Dịch múa xong động tác cuối cùng thì nhìn thấy Liễu Như Nghi đang làm ra một vài động tác giống hắn, mỹ cảm mười phần, sững sờ một chút, mở miệng hỏi:
- Nương tử muốn học Thái Cực à... Ta dạy cho nàng!
Liễu Như Nghi cười cười, nói:
- Tướng công cả ngày bận rộn, không cần hao tâm tổn trí vì thiếp thân.
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại nói mấy động tác này cũng không khó.
Lý Dịch khoát tay, thời điểm hắn luyện võ, cả ngày đều bị Liễu Như Ý la la hét hét, Liễu Như Nghi ngẫu nhiên cũng sẽ tới chỉ điểm một chút, thật vất vả có cơ hội ngược, đâu thể dễ dàng bỏ lỡ?
Trời sáng hỏi Liễu Như Ý xem có muốn học hay không, đến lúc đó nhất định phải làm khó dễ nàng mấy lần, răn dạy vài câu "Gỗ mục không điêu khắc được..." vãn hồi mặt mũi.
- Vậy phiền phức tướng công.
Liễu Như Nghi mỉm cười, nàng giờ phút này xác thực sinh ra hiếu kỳ đối biện pháp gọi là mượn lực đả lực, bốn lạng bạc thiên cân này.
Sau một lát, trong tiểu viện, hai người giao lưu dần dần nhiều lên.
- Một chiêu này không phải như vậy, Thái Cực lấy hình tròn làm chủ, nương tử thể hội một chút.
- Thiếp thân hiểu...
- Một chiêu này, tay nhấc cao hơn một chút.
- Đúng, chính như thế...
Như thế sau một lát, đề tài đã bị Lý Dịch dẫn đến nơi khác.
- Nương tử có võ công lợi hại, có nghe qua "Quán Đỉnh Đại Pháp" không?
- Cái gì gọi là... Quán Đỉnh Đại Pháp?
- Một vị võ lâm cao thủ thông qua bí pháp nào đó truyền công lực suốt đời cho người khác, người được truyền công sẽ nhận được công lực của hắn, trong nháy mắt trở thành tuyệt đỉnh cao thủ.
- Tướng công lại nói đùa, công lực không phải hàng hóa, sao có thể truyền đến truyền lui? Tướng công lại nhìn thấy trong những quyển sách liêu trai chí dị nữa chứ gì?
- A, không có loại phương pháp này hả...
Thanh âm Lý Dịch nghe qua có chút thất lạc, một hi vọng khác để trở thành võ lâm cao thủ lại bị dập tắt.