Edit: LeeMon
Beta: Mavis Clay, Thảo My
"Vậy sao? Muội sẽ không sợ chịu khổ, nên biết rằng, muội thân là công chúa của một nước, nếu như mất đi danh hiệu này, muội chẳng là gì cả." Thương Lung Tình nhíu mày, cố ý lấy nặng tránh nhẹ nói. Nàng đương nhiên biết, nếu nàng ấy lựa chọn như vậy, vẫn có hào quang công chúa tồn tại như cũ, trừ khi quốc gia này đổi chủ!
"Muội biết, nhưng nếu muội đến quốc gia khác, không phải cũng giống vậy sao? Nói không chừng còn thảm hại hơn, đại tẩu, van cầu tỷ, giúp muội một lần này đi, muội không muốn gả đi." Con ngươi Đông Phương Dao chuyển động, nhìn thoáng qua Đông Phương Dịch Hàn, vẻ mặt lại cầu xin mà nhìn Thương Lung Tình. Nói thầm trong lòng, cầu xin đại ca còn không bằng cầu xin đại tẩu, chỉ cần đại tẩu đồng ý rồi, chắc chắn đại ca sẽ không ngăn cản.
“Muội thật sự không hối hận sao? Nếu bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn nữa." Thương Lung Tình lặp lại lần nữa, hy vọng nàng có thể suy nghĩ kỹ càng, cũng coi như là đang thử thăm dò ý chí của nàng?
"Không hối hận, cho dù những hoàng tử kia tốt thế nào, muội cũng không gả!" Đông Phương Dao kiên định gật gật đầu, hy vọng Thương Lung Tình có thể giúp nàng giải thích với đại ca nàng, đừng để nàng gả.
"A, náo nhiệt như vậy sao? Xem ra ta tới không đúng lúc, Hàn." Giữa lúc Thương Lung Tình còn muốn nói gì đó, lại nghe được một giọng nói từ tính dễ nghe truyền tới từ nơi không xa, chỉ thấy Nam Cung Mộc mặc một bộ áo bào trắng hăng hái đi đến.
"Mộc, ngươi đã đến rồi? Còn tưởng rằng phải đợi thêm lát nữa đó." Thấy Nam Cung Mộc đến, cười khẽ một tiếng, nhưng vẫn không có ý định buông Thương Lung Tình ra, vẫn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, giống như đang khoe khoang cái gì đó.
"Đây là tẩu tử sao?" Con mắt Nam Cung Mộc chớp chớp, rõ ràng vừa nhìn đã biết, nhưng vẫn lễ phép hỏi, hình như còn có chút hứng thú.
"Hừ, biết rõ còn hỏi, ở trong lòng đại ca của ta, không phải đại tẩu ta còn có thể là ai." Đông Phương Dao khẽ hừ, bĩu môi nói một cái, vẻ mặt không vui.
Nàng nghe nhị ca nàng nói, đại ca hắn có thể sẽ gả nàng cho người trước mắt này, vì vậy đương nhiên là có thành kiến với hắn. Tuy rằng ngoại hình của hắn không tồi, nhưng không phải là đồ của nàng, nàng không muốn gả cho hắn. Hơn nữa muội muội hắn còn không biết xấu hổ, lại đến dây dưa đại ca của nàng.
"A, phải, là ta uổng công vô ích! Ngươi là muội muội của Hàn sao?" Nam Cung Mộc nhìn nét mặt không vui của Đông Phương Dao, hơi buồn bực, hắn chọc tới nàng rồi sao? Vì sao hắn cảm thấy dường như nàng có ý kiến rất lớn với hắn vậy?
"Dao nhi, không được hồ nháo." Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn bất đắc dĩ khiển trách Đông Phương Dao, nha đầu này quả nhiên bị Thương Lung Tình nói trúng rồi, nó hung bạo như vậy, cái gì cũng biểu hiện ra mặt, quả thật không thích hợp cuộc sống ở hậu cung! Xem ra hắn có phải thay đổi ý nghĩ hay không đây?
"A, biết rồi, đại ca." Đông Phương Dao nghe vậy, vẻ mặt uất ức mà sợ hãi nói, ánh mắt lại trừng Nam Cung Mộc, đều do hắn, nếu không phải hắn tới, nàng sẽ không bị đại ca giáo huấn.
Nam Cung Mộc không giải thích được địch ý của Đông Phương Dao với hắn, trong đầu nghĩ thực sự rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng đúng không? Sao cứ cảm thấy nha đầu kia rất bất mãn với hắn?
"Mộc, ngồi đi!" Sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn thản nhiên nhìn Nam Cung Mộc, ý bảo hắn qua đây ngồi, cũng không cảm thấy ôm Thương Lung Tình có gì không đúng chút nào.
"Ừ, được!" Nam Cung Mộc nghe vậy, gật đầu, đi tới. Ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, xem ra lần này Đông Phương Dịch Hàn tới thật, lại có thể ôm chặt vương phi của hắn không thả. Chỉ tiếc muội muội của hắn... Ai
"Ngươi có ý kiến gì với lần liên hôn này?" Tay Đông Phương Dịch Hàn cầm một ly trà lên, đưa tới bên miệng một cách tự nhiên, ý bảo nàng uống. Nét mặt tự nhiên. Thản nhiên nhìn Nam Cung Mộc nói.
"A, có thể có ý kiến gì sao, loại xu thế này là tất yếu." Nam Cung Mộc khẽ nhấp một ngụm trà, nói ra rất bình tĩnh. Lần này bọn họ đến đều là hoàng tử công chúa, thực ra ý tứ rất rõ ràng đó!
" ậy ngươi dự định cưới công chúa nước
nào." Thương Lung Tình đột nhiên hứng thú, nếm trà nhất phẩm, thản nhiên hỏi, ánh mắt lại ngắm Đông Phương Dao bên cạnh một cái, có chút ý vị thâm trường.
"Ách, việc này..." Nam Cung Mộc hơi ngạc nhiên, không ngờ Thương Lung Tình lại hỏi thẳng hắn như vậy. Thực ra hắn cũng không có ý nghĩ gì, chẳng qua là khi đó nghe Đông Phương Dịch Hàn nói đến muội muội của hắn Đông Phương Dao, lần này cũng coi như là tới gặp mặt mà thôi. Nếu không phải liên hôn, cưới muội muội của hắn cũng coi như là chuyện tốt?
"Nói cho ngươi biết, bản công chúa không gả, ngươi cũng đừng chọn." Đông Phương Dao nghe vậy, nóng nảy, chỉ sợ Nam Cung Mộc sẽ nói muốn lấy nàng, thấy hắn lưỡng lự, khẩn trương cản lại lời của hắn trước, cảnh cáo nói.
"Ách, công chúa rất bất mãn với bản vương sao?" Nam Cung Mộc thấy thái độ Đông Phương Dao rất khó hiểu, nói ra nghi ngờ, bản thân mình cũng không giải thích được, chuyện này rốt cuộc là sao?
"Không, không phải, chỉ là bổn cung không muốn trở thành đối tượng liên hôn mà thôi." Đông Phương Dao không ngờ Nam Cung Mộc tnói thẳng như vậy, trong chốc lát không kịp phản ứng, hơi mất tự nhiên ấp úng nói.
"Vậy sao? Vậy ngươi có thể bảo đảm cũng không liên hôn cùng các hoàng tử nước khác không?" Nam Cung Mộc có chút hứng thú nhìn khuôn mặt Đông Phương Dao nhỏ nhắn tinh xảo hơi đỏ ửng trước mắt, thản nhiên khẽ cười hỏi: "Ách, việc này... Đại tẩu, tỷ sẽ giúp muội đúng không?" Đông Phương Dao sửng sốt, đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới, lần này từ chối, sẽ lại gặp phải một lần khác, với thân phận của nàng không thể tránh một cách đơn giản như vậy. Ánh mắt lập tức nhìn về phía Thương Lung Tình, vẻ mặt mong đợi nhìn Thương Lung Tình.
Nam Cung Mộc nghe vậy, có chút kinh ngạc, vì sao Đông Phương Dao này không tìm Đông Phương Dịch Hàn để thuyết phục, mà lại tìm Tiêu Dao Vương Phi hỗ trợ đây? Nàng thật sự có năng lực lớn như vậy có thể thay đổi chuyện này sao?
"Dao nhi, đừng hồ nháo, thân phận của muội không cho phép muội tùy hứng như thế." Đông Phương Dịch Hàn khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói. Hắn có thể giúp nàng đẩy lui những lần liên hôn này, nhưng sau này thì sao? Chẳng lẽ thật sự để chính nàng đi chọn vị hôn phu sao?
"Nhưng, nhưng muội không muốn liên hôn, đại ca, không phải có huynh sao? Cầu xin huynh đó." Đông Phương Dao nghe vậy, có chút oan ức nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giọng điệu hơi nghẹn ngào nói.
"Dao nhi, muội có người mình thích à?" Thương Lung Tình ngước mắt, liếc mắt nhìn Đông Phương Dịch Hàn, chẳng lẽ người này thực sự quyết định gả nàng cho Nam Cung Mộc? Trầm tư một chút, nhìn Đông Phương Dao, thản nhiên hỏi.
"Ách, không có, không có." Đông Phương Dao bị Thương Lung Tình hỏi như vậy, gương mặt hiện lên một vệt đỏ ửng, hơi ngượng ngùng nhìn nàng, thậm chí vẻ mặt mờ mịt, không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy?
"Nếu không có, vậy sao không thể thử một chút?" Thương Lung Tình nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói. Thực ra trong lòng nàng cũng biết, đến nước hắn, chắc chắn cuộc sống một người xa xứ rất khổ cực, Nếu gặp được phu quân hiểu được quý trọng thì tốt, nếu đón dâu chỉ là để ứng phó, vậy cuộc sống sau này của nàng có thể sẽ chật vật...
"Muội, muội không muốn, đại tẩu muội không muốn rời xa nơi này, muội muốn tự lựa chọn hạnh phúc của mình, cầu xin tỷ giúp muội đi." Đông Phương Dao không để ý tới những người khác ở đây, lập tức kích động chạy tới Thương Lung Tình Thương Lung Tình, vẻ mặt kiên định lại hơi có ý cầu xin nhìn nàng.