Editor: Melodysoyani.
Beta-er: hàn ánh nguyệt =.=
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chàng tùy ý đi.” Thương Lung Tình không để ý tới hắn, trực tiếp đẩy nhẹ ngực của hắn ra, bình tĩnh đi đến trên giường, định đi nghỉ ngơi!
Đông Phương Dịch Hàn thấy trong ngực trống không, có chút cảm giác mất mác. Vì sao nàng không thể cho hắn đáp án rõ ràng, chẳng lẽ thật có suy nghĩ như lời nói của Nam Cung Hành Vân? Nàng thật sự sẽ chọn rời đi sao?
“Lung nhi, nàng vẫn chưa trả lời ta đấy.” Đông Phương Dịch Hàn hồi hồn, có chút không cam lòng vội vàng đuổi theo nàng, ôm chặt nàng lần nữa, không để cho nàng nằm xuống giường, có chút uất ức nói.
“Câm miệng, chưa muốn ngủ, thì đi ra đi, ta mệt chết rồi!” Thương Lung Tình tựa vào trong ngực hắn, lập tức nhắm hai mắt muốn nghỉ ngơi. Nàng biết hắn nhất định sẽ đỡ lấy nàng! Chỉ là trong lòng cũng có chút nghi ngờ, gần đây hình như rất thích ngủ, chẳng lẽ thân thể xảy ra vấn đề gì rồi? Thôi, ngày mai lại bắt mạch cho mình là được rồi? Hiện tại thật sự quá mệt mỏi...
“Được rồi! Ta không ầm ĩ với nàng nữa, ngủ với nàng là được rồi.” Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của nàng, có chút đau lòng, lập tức cưng chiều nói.
“Ừ” Thương Lung Tình thản nhiên đáp một tiếng, đã thật sự tiến vào trạng thái ngủ, hô hấp lập tức trở nên đều đều, hình như đã quên mình còn đang ở trong ngực Đông Phương Dịch Hàn.
Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình thong dong ngủ say trong ngực, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, từ lúc nào thì nàng buông lỏng cảnh giác như vậy? Hơn nữa, còn nhanh chóng ngủ thiếp đi trong ngực hắn như thế? Ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại ôm nàng đặt nhè nhẹ ở trên giường, mình thì cởi áo khoác, cũng nằm ở bên cạnh nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên bình phong, cả phòng ngủ có vẻ đặc biệt sáng ngời. Thương Lung Tình hơi mở mí mắt, có chút kinh ngạc, nàng lại có thể ngủ như vậy, còn làm một giấc đến trời sáng.
“Lung nhi, nàng đã tỉnh chưa?” Đông Phương Dịch Hàn đi vào từ bên ngoài, đã nhìn thấy Thương Lung Tình đang ngẩn người ngồi ở bên giường, cưng chiều nhìn nàng.
“Ừ, có chuyện gì sao?” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn hắn một cái, có chút ngoài ý muốn vì hắn đến, lúc này, không phải hắn nên ở thư phòng sao? Tới đây làm gì vậy?
“Không có việc gì, chỉ là muốn tới đây xem xem nàng tỉnh chưa thôi! Đói không?” Thật ra thì trong lòng Đông Phương Dịch Hàn rất không thực tế, rất sợ nàng sẽ nghĩ đến việc rời khỏi đây, luôn có một giọng nói, thôi thúc hắn phải thời thời khắc khắc đều buộc nàng ở bên người.
“Ặc, từ lúc nào mà chàng trở nên nhàm chán như thế rồi hả?” Thương Lung Tình nghe vậy, bất đắc dĩ trợn mắt lên một chút, thật ra thì nàng cũng biết vì sao vẻ mặt hắn khẩn trương như thế, đơn giản đúng là vì chuyện ngày hôm qua! Thật không biết nên nói gì với hắn mới được? Đường đường là một Vương Gia, nhưng lại không tin tưởng bản thân như thế?
“Còn lâu mới nhàm chán! Ta quan tâm nương tử của mình, sao có thể coi là nhàm chán chứ?” Đông Phương Dịch Hàn chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn nàng. Vẻ mặt cũng là tràn đầy ý phức tạp,
hắn nên làm sao mới có thể chân chính giữ nàng lại?
“Thật sao? Chàng chắc chắn không có chuyện gì tìm ta?” Thương Lung Tình thở dài bất đắc dĩ một tiếng, lạnh nhạt hỏi. Nàng biết nếu hắn không tìm ra đáp án, hắn nhất định sẽ ngày ngày bảo vệ nàng.
“Lung nhi, ta nói nàng cũng đừng tức giận nha! Nàng đồng ý với ta, đừng rời xa ta có được không?” Đông Phương Dịch Hàn đột nhiên ôm Thương Lung Tình thật chặt, hơi cầu xin nhìn xem ý nàng.
Thật ra thì trong lòng rất mâu thuẫn, đợi lát nữa sẽ phải vào cung bàn bạc chuyện liên nhân*(thông gia), hắn thật sợ Nam Cung Hành Vân kia sẽ nói muốn kết hôn với Thương Lung Tình, mà nàng lại bằng lòng đi với hắn ta. Nếu là như thế, vậy hắn phải làm gì đây?
“Ta có nói sẽ rời đi vào lúc nào sao?” Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng rút gân, nàng cũng biết, hắn nhất định là vì chuyện này. Quả nhiên, bây giờ hắn còn nói ra miệng.
“Ặc, chưa thì phải?” Đông Phương Dịch Hàn có chút sững sờ nhưng vẫn trả lời, ngay sau đó, khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra một nụ cười mê hoặc, hôn lên trán của nàng một cái, vui mừng nói: “Ý của Lung nhi, là sẽ không đi với hắn à?”
“Từ đầu tới cuối ta đều chưa từng nói sẽ đi với hắn có được không, là chàng tự khẩn trương vớ vẩn thôi!” Thương Lung Tình khẽ quăng cho hắn một cái liếc mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn nói.
“Ha ha, thật tốt quá, thật sự là do ta quá khẩn trương! Lung nhi, không cho phép nàng gạt ta, hơn nữa vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi ta” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn tràn đầy hăng hái và kích động, vẫn không quên bá đạo cảnh cáo.
“Được rồi, đừng làm rộn, ta sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này, trừ khi...” Thương Lung Tình bị hắn ôm thật chặt, sắp không thở được, lập tức đẩy nhẹ hắn ra, lạnh nhạt nói qua.
“Trừ khi cái gì? Chỉ là, dù gì cũng thế, ta đều không thể nào để cho nàng rời khỏi đây. Nếu nàng nhất định phải rời đi, vậy thì ta sẽ đi với nàng!” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn khẳng định nhìn nàng, hắn quyết sẽ không để cho nàng một mình rời đi, muốn đi đâu, ít nhất phải có hắn làm bạn mới được.
“Được rồi, không phải muốn vào cung sao? Còn tốn thời gian nữa, trời cũng sắp tối rồi.” Mặc dù Thương Lung Tình nói mà không có biểu cảm gì, thật ra thì trong lòng sớm đã có một dòng ấm áp nhàn nhạt, nàng biết hắn thật lòng đợi nàng! Mà nàng cũng không có lý do phụ lòng tấm chân tình của hắn, không phải sao?
“À, được, vậy chúng ta vào cung nhé?” Đông Phương Dịch Hàn đứng lên, có chút không muốn buông nàng ra. Ngay sau đó lại rất mau dắt tay của nàng, vẻ mặt vui thích đi ra ngoài.