Editor: Tư Di
Beta: Cò Lười + Nguyệt Hoa Dạ Tuyết - Diễn đàn
"Dao nhi, cho dù muội không muốn kết thân cũng nên chững chạc một chút, làm việc không thể nóng vội, hiểu chưa?" Thương Lung Tình thấy thế, khóe miệng giật giật, huynh muội mấy người bọn họ, thật đúng là cực phẩm, có chút không chịu nổi mấy người bọn họ.
"Nhưng mà, đại tẩu, bọn họ sắp thương lượng xong chuyện đám hỏi rồi, muội nên làm thế nào đây?" Vẻ mặt Đông Phương Dao khóc không ra nước mắt, sốt ruột nhìn Thương Lung Tình, trong lòng rất chờ mong nàng ấy có thể giúp nàng.
"Mặc kệ chuyện gì xảy ra, muội đều phải thản nhiên đối mặt, phải tỉnh táo ứng phó, hiểu chưa? Đi, đi đến sảnh yến tiệc." Thương Lung Tình bất đắc dĩ nhìn nàng, không phải nói nữ nhân trong hoàng cung đều am hiểu tâm kế sao? Vì sao Đông Phương Dao này lại ngây thơ như vậy? Là do hai ca ca bảo vệ nàng quá tốt ư?
Vừa vào sảnh yến tiệc, Thương Lung Tình lại trở thành tiêu điểm, có ánh mắt đố kỵ của nữ nhân, có ánh mắt ái mộ nóng rực của nam nhân, khiến nàng thực sự không còn gì để nói, hình như nhân vật chính hôm nay không phải nàng mà nhỉ?
Nam Cung Nguyệt thấy Thương Lung Tình đi vào, ánh mắt nhìn nàng độc ác và ác liệt, hình như rất muốn nhìn thấu nàng. Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, đoán chừng Thương Lung Tình đã bị nàng ta giải quyết từ sớm.
"Các vị cứ tự nhiên, không cần phải khách khí." Đông Phương Ngạo ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn bọn họ một lượt, lanh lùng lên tiếng. Vẻ mặt càng thêm ý vị khó lường, bộ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Tạ Hoàng thượng." Mọi người nghe vậy, rối rít lên tiếng, tuy bọn họ là Sứ giả của nước khác, nhưng vẫn cần phải có lễ phép. Chỉ là sắc mặt mọi người càng trở nên cổ quái, còn có vẻ đăm chiêu.
"Hoàng thượng, không biết quý quốc định đón dâu hay gả hôn (ý hỏi đón dâu cho Hoàng tử hay gả Công chúa đi) đây?" Sứ thần Thủy Long quốc nhìn Đông Phương Ngạo có chút ý vị sâu xa, hình như muốn thăm dò tin tức gì đó. Lần này bọn họ tới có cả Hoàng tử và Công chúa, mặc kệ là gả hay cưới thì đều sẵn sàng hết mọi thứ, nếu được cả hai thì tốt biết bao!
"À, chuyện này không vội, đợi lát nữa lại bàn bạc đi!" Đông Phương Ngạo cười khẽ một tiếng, giơ ly rượu trong tay lên, ra hiệu, tiện ngẩng đầu lên uống cạn sạch rượu trong ly.
"Hoàng thượng, nghe nói Tiêu Dao Vương phi của quý quốc, tài nghệ tinh xảo, không biết có thể để nàng cho chúng ta thưởng thức một chút không?" Nam Cung Nguyệt chợt nhìn Thương Lung Tình, không có ý tốt nói.
"Cái này, không biết ý của Hoàng tẩu như thế nào?" Đông Phương Ngạo nghe vậy, mặt không chút thay đổi, hơi trầm tư, lại nhìn về phía Thương Lung Tình, trực tiếp ném vấn đề này cho nàng tự giải quyết.
"Sao bản phi không biết mình có tài nghệ tinh xảo nhỉ? Xem ra những người khác đề cao bản phi quá thôi!" Thương Lung Tình ngăn Đông Phương Dịch Hàn đang muốn mở miệng lại, ý bảo hắn trước bình tĩnh chớ nóng, nàng có thể ứng phó.
"Chẳng lẽ Tiêu Dao Vương phi xem thường chúng ta, không muốn chia sẻ với chúng ta?" Bộ mặt Nam Cung Nguyệt như thực hiện được quỷ kế, hơi hả hê nói.
"Cũng không phải, bản phi không nhớ ra mình có tài nghệ tinh xảo gì, cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, không cao tới mặt bàn. Nam Cung Công chúa đã nói như vậy, chắc
hẳn tài nghệ phải hơn người mới đúng." Thương Lung Tình khẽ cười ra tiếng, nụ cười cũng không đến đáy mắt, vẻ mặt bí hiểm nhìn Nam Cung Nguyệt, thản nhiên nói.
"À, không tính là rất tinh xảo, nhưng ít ra cũng miễn cưỡng tinh thông hết cầm kỳ thư họa." Nam Cung Nguyệt hả hê khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ ngạo mạn, hả hê nhìn Thương Lung Tình.
"Thật sao? Đến lúc đó nam tử có thể lấy được công chúa, khẳng định rất hạnh phúc." Thương Lung Tình nhíu mày, nhìn nàng ta, nói câu nói có hàm ý khác, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự trào phúng và lạnh lùng.
"Hừ, nếu Tiêu Dao Vương phi không tài không đức, dựa vào cái gì để chiếm vị trí chánh phi đây?" Nam Cung Nguyệt khẽ hừ một tiếng, mặt tỏ vẻ khinh bỉ, tức giận bất bình nhìn nàng nói.
"Này, cái người này sao ngươi lại nói như vậy? Hoàng tẩu của ta thế nào, mắc mớ gì tới ngươi." Đông Phương Dao nghe vậy, trong nháy mắt nổi giận, tại sao nữ nhân này lại nói đại tẩu của nàng như vậy, không tài không đức thì sao, ở trong mắt nàng, chỉ có đại tẩu là tốt nhất.
"Ôi, ai quy định nàng dâu của hoàng thất nhất định phải tinh thông tất cả cầm kỳ thư họa? Hàn, Thiên Long quốc có quy định này sao?" Thương Lung Tình nháy mắt, cố ý ra vẻ ngơ ngác không biết gì, hơi khẩn trương hỏi Đông Phương Dịch Hàn.
"Trái lại Bổn vương chưa nghe thấy bao giờ, chỉ có điều, chánh phi của Bổn vương là người như thế nào, hình như cũng không cần người ngoài tới đánh giá, hình như Nam Cung công chúa hơi lo quá nhiều chuyện rồi." Đông Phương Dịch Hàn nhìn nét mặt Thương Lung Tình, cũng biết nàng cố ý, liền phối hợp với lời của nàng, thẳng thắn nói chuyện, khi nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, vẻ mặt hiện lên sự khinh thường và chán ghét.
"Nguyệt nhi, không được càn quấy, đừng nói tinh tinh." Nam Cung Mộc nghe vậy, nhíu chặt mày, có chút không vui kéo Nam Cung Nguyệt một cái. Nha đầu này càng ngày càng càn rỡ, lại không để ý nơi nào như vậy, nói năng linh tinh.
Nam Cung Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức trở nên xanh đen, lại giống như tái đi. Mặt mũi có chút vặn vẹo, sự bất mãn thoáng hiện lên trong mắt. Tức giận bất bình nhìn mọi người, lại mở miệng khiêu khích lần nữa: "Từ xưa nữ nhân muốn trở thành con dâu hoàng thất, không phải nên tinh thông cầm kỳ thư họa sao? Cho nên không phải Tiêu Dao Vương phi muốn che giấu, không muốn cho chúng ta biết đấy chứ?"
"À, cũng không phải, thật sự là bản phi không tinh thông cầm kỳ thư họa, không cần thiết phải lừa gạt mọi người. Chỉ là, trái lại bản phi có một nghi vấn, nữ nhân nhất định phải tinh thông hết cầm kỳ thư họa mới có thể trở thành chánh phi của hoàng tử sao?" Thương Lung Tình nghe vậy, hơi cười khẽ, ý vị sâu xa nhìn mọi người hỏi.