*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tầm Mộng
Beta:hoa hồng
"Vương gia, Vương phi, Mộc vương đến thăm." Đang lúc Đông Phương Dịch Hàn còn muốn nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, lqđ một tiếng nói không nhanh không chậm vang lên.
"Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi." Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt đáp lời, trong mắt hiện lên một thâm ý khó dò.
"Hàn, hai người tới rồi." Nam Cung Mộc ngồi trong đại sảnh khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn thấy hai người đi tới, trong mắt hiện lên một chút ý hâm mộ.
"A, sao huynh lại tới đây? Khi nào thì đi?" Đông Phương Dịch Hàn nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, dường như còn có một ý tứ sâu xa.
"Dự tính ngày mai rời đi, Hàn, huynh cảm thấy lúc nào cưới muội muội của huynh là tốt nhất?" Nam Cung Mộc chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật nhìn hắn.
"Việc này không vội, Mộc, huynh cũng biết đó, muội muội này của ta tính tình có chút ngây thơ, hấp tấp, huynh cảm thấy muội ấy thích hợp với huynh sao?" Đông Phương Dịch Hàn vốn rất hài lòng với hôn sự này, nhưng hôm nay lại có chút do dự, hắn sợ đến khi đó muội ấy sẽ chịu ấm ức.
"Thế nào? Cảm thấy ta sẽ phụ bạc nàng ấy? Hay là cảm thấy lời ta nói ở trên đại điện không đáng tin?" Nam Cung
Mộc nghe vậy, nhíu nhíu mày, có chút hứng thú nhìn Đông Phương Dịch Hàn.
"A, ý của Hàn, là muốn cho huynh suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa, hai người các người trước tiên có thể bồi dưỡng cảm tình đã, không cần quá vội thành thân." Thương Lung Tình khẽ cười, thản nhiên giải thích.
"Vậy sao? Ý của các người là hôn sự này trước tiên khoan cử hành đã, chờ một thời gian nữa, đúng không?" Nam Cung Mộc hiểu ý gật gật đầu, hơi mang theo ý cười nhìn bọn họ.
"Ừm, chính là ý này, bởi vì hiện thời Dao Nhi rất là kháng cự, ít nhất cũng phải chờ muội ấy cam tâm tình nguyện gật đầu, mà huynh, còn phải cố gắng lấy được sự chấp nhận của muội ấy mới được." Đông Phương Dịch Hàn cũng không giấu giếm, trực tiếp nói rõ nguyên nhân. Bởi vì hắn ta không chỉ là hoàng tử của Long quốc, l.q.đ còn là bạn chí thân của hắn, hắn không hi vọng bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện không vui.
"À, hiểu rồi. Nhưng mà, ta phải trở về rồi, các người cho rằng ta