Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 125: Đại kết cục (hạ)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lãng Nhược Y

Beta: Thố Lạt+coki+phuogot_93

"Vội vã như vậy làm gì? Ta chỉ đi dạo một chút thôi." Thương Lung Tình mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Đông Phương Dịch Hàn, lqd rất tự nhiên ôm lấy hắn, dịu dàng nói.

"Nàng đó, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, hại ta lo lắng."

Đông Phương Dịch Hàn ôm nàng, vẻ ngoài như đang trách cứ nàng nhưng thực tế lại cưng chiều hết mực, nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

"Ha ha, bụng ta to thế này còn có thể đi đâu cơ chứ? Chỉ có thể đi dạo ở xung quanh đây mà thôi."

"Ta biết, nhưng sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ bụng của nàng cũng sắp chuyển dạ rồi?"

"Ừ, đúng vậy, có lẽ là mấy ngày nay."

Thương Lung Tình vừa nói xong, đột nhiên "A" một tiếng, ôm bụng, kinh sợ kêu lên.

"Làm sao vậy, làm sao vậy, Lung Nhi, đừng dọa ta."

"Ta... Ta sắp sinh, mau ôm ta trở về phòng, còn phải kêu bà đỡ." Thương Lung Tình ôm bụng, chịu đựng đau đớn, giải thích.

"Được, được." Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, khẩn trương ôm lấy Thương Lung Tình, nhanh chóng chạy vào phòng.

"Đến đây nhanh, mau truyền bà đỡ." Đông Phương Dịch Hàn ôm Thương Lung Tình vào phòng, hô lớn tiếng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Thương Lung Tình.

Chỉ chốc lát, mấy bà đỡ vội vội vàng vàng chạy vào, khẩn trương nhìn Thương Lung Tình trên giường, chẳng quan tâm hành lễ đã vây xung quanh nàng!

"Vương gia, người ra ngoài trước đi, ở đây không tiện lắm." Có một bà đỡ lòng dũng cảm tăng lên, nhìn Đông Phương Dịch Hàn, nhắc nhở.

"Vương gia, chàng ra ngoài được không? Ta không sao, chàng không nên ở chỗ này." Thương Lung Tình nhịn đau, lqđ nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói. Nàng biết nếu nàng không mở miệng, hắn nhất định sẽ không rời đi.

"Nhưng mà ta lo cho nàng, ta muốn ở lại chỗ này."

"Không được, nơi này là nơi nữ nhân sinh, chàng ở lại cũng không giúp được gì."

"Nhưng ta..."

"Hàn, đi ra ngoài, nghe lời, đừng để ta phân tâm, được không?"

"Được rồi, ta ở
bên ngoài chờ, nàng có việc gì nhớ phải gọi ta..."

"Ừ." Lúc này Thương Lung Tình đã đau đớn không chịu nổi, nếu không phải sợ Đông Phương Dịch Hàn lo lắng, không chịu đi ra ngoài, nàng đã sớm kêu lên rồi.

Đông Phương Dịch Hàn nhìn nhìn Thương Lung Tình, vẻ mặt lo lắng đi ra ngoài nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn vài lần, trong mắt đều là vẻ đau lòng và lo lắng.

"Vương Phi, mau, hít sâu, lại dùng thêm dùng sức."

"Ừ, a..."

"Vương Phi, cố gắng lên, chịu đựng, chịu đựng."

"A, mau, Vương Phi, mau dùng lực, nhìn thấy đầu tiểu hài tử rồi."

"Hít sâu, dùng sức."

"A." Thương Lung Tình nhịn đau, thoáng cái giống như muốn nổ tung, lớn tiếng hét to.

"A, sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thế tử." Chỉ thấy hài nhi khóc "Oa oa" một tiếng, một bà đỡ hưng phấn nói.

Đông Phương Dịch Hàn đứng bên ngoài lo lắng vô cùng, xoay người tới tới lui lui rất nhiều lần, hại bọn Tiểu Ức đều hoa mắt cả rồi! Nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản hắn, llêquýđônn rất nhiều lần hắn không nhịn được muốn xông vào, lại bị mấy người bọn họ ngăn cản.

Bất tri bất giác đã qua mấy canh giờ, cho đến khi nghe thấy tiếng hài nhi khóc "Oa oa", mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mừng rỡ đợi bà đỡ đi ra.

"Chúc mừng Vương gia, là một tiểu thế tử." Một bà đỡ mừng rỡ ôm hài nhi đi ra, cao hứng nói.

Ai ngờ, Đông Phương Dịch Hàn chỉ liếc nhanh một cái, mừng rỡ cười cười: "Ban thưởng." Sau đó vèo một cái, chạy ngay vào 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện