Editor: Ôp
Khóe môi Thương Lung Tình kéo lên, mặt mày như họa vẽ ra nụ cười tuyệt mỹ, lại giống như dáng vẻ lúng túng quẫn bách, có chút ngượng ngùng vô tội nói: "Vốn là ta không thoải mái ở trong người nên đi nghỉ ngơi, nhưng mà, hình như không đúng quy củ lắm… có chuyện gì tìm ta sao?"
Lời này vừa nói ra, thần sắc tất cả mọi người quái dị nhìn vào gian phòng, lại trầm mặc nhìn thoáng qua Thương Lung Tình. Mà tiểu nha hoàn đi ở phía trước nhanh chóng đến gần cửa phòng, kinh hoảng hoảng sợ, ấp úng nói: "Đại. . . Đại tiểu thư, người. . . Ở chỗ này, vậy. . . Bên trong là người nào?"
Thương Lung Tình xoay người, muốn tránh thoát ra trong ngực Đông Phương Dịch Hàn, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn, bên hông cảm giác có chút đau, khẽ cau mày, ngước mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ, tùy theo hắn, nhìn về phía tiểu nha hoàn kia, nhàn nhạt nói: "Bên trong có ai không? Lúc đi ra ta không thấy ai cả!"
"Vào xem một chút đi?" Đông Phương Dịch Hàn xác định Thương Lung Tình không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, về phần bên trong là ai cũng không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc là người nào đang làm trò quỷ? Vở kịch này rõ ràng là muốn hãm hại nữ nhân của hắn. . .
Thương Minh gật đầu, ông cũng muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn ở trong phủ của ông. Vì vậy, liền nói với tiểu nha hoàn: "Mở cửa ra xem bên trong là người nào?"
"Chi" một tiếng, tiểu nha hoàn run rẩy mở cửa gian phòng, chỉ thấy y phục lộn xộn vứt đầy đất, hai bóng người trên giường còn đang hăng hái trong chiến đấu, không chút nào phát hiện đoàn người đứng ngoài cửa.
Thương Minh xanh cả mặt, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ ngoan lệ. Phất phất tay, ý bảo tiểu nha hoàn kia vén lên màn giường. Trong lòng tiểu nha hoàn đang kỳ quái, người này rốt cuộc là người nào, thế nào y phục trên đất quen thuộc như vậy? Vén màn lên vừa nhìn vào, mắt choáng váng, ngẩn người đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như là bị điểm huyệt.
"Đây. . . Là . . Là Nhị phu nhân, làm sao. . . Có thể?" Tiểu nha hoàn hoàn hồn, không thể tin nhìn hai người trên giường. Vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt và sợ hãi.
Thương Minh nghe vậy, đến gần nhìn, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, tay "Bốp" một tiếng vỗ trên bàn, tức giận nói: " Tiện nhân đáng chết, cũng không biết hổ thẹn làm ra loại chuyện như vậy? Còn có xấu hổ hay không hả?"
Ý chí hai người trên giường lúc này có chút mơ hồ không rõ, nhưng đột nhiên có tiếng vang khiến cả hai sợ hết hồn, nhất thời tỉnh táo lại, nam tử trên giường nhìn bóng người trước cửa, vội vàng kéo chăn đắp lên toàn thân, thần sắc khủng hoảng, trong lòng "thình thịch" một cái, xong rồi, tuy kinh hãi nhưng vẫn có chút nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Làm sao hắn và Tú nhi cùng nhau…?
Dương Tú Nhi choáng váng không biết phát sinh chuyện gì, đang muốn đứng dậy, mới phát hiện toàn thân mình trần truồng. Ý thức được có cái gì không đúng, mới "A" một tiếng hét rầm lên, tay run rẩy kéo chăn ở bên cạnh che kín cơ thể, vẻ mặt tràn ngập mê mang cùng oán hối*. . .
*oán hối : oán giận + hối hận
Thương Minh giận đến sắc mặt đen thui, lông mày run rẩy, tức
giận gào thét: "Mặc quần áo tử tế, nói cho ta nghe một chút là chuyện gì xảy ra?"
Nói xong, liền rời khỏi gian phòng, đoàn người sau lưng cũng đi theo ra ngoài.
Thương Lung Tình biết Đông Phương Dịch Hàn chắc chắn sẽ không buông nàng ra, dứt khoát cũng không vội tránh đi, trực tiếp tựa vào trên người hắn nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi bọn họ ra ngoài. Mà Đông Phương Dịch Hàn có vẻ rất hài lòng việc Thương Lung Tình dựa vào, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt yêu mỵ cúi đầu nhìn người trong ngực.
"Lão gia, thiếp thân oan uổng, thiếp thân cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhất định là có người cố ý hãm hại chúng ta." Dương Tú Nhi vội vàng mặc quần áo tử tế, lập tức chạy ra bên ngoài quỳ gối trước Thương Minh kêu trời trách đất khóc lóc kể lể. Vẻ mặt mê mang, không hiểu vì sao rõ ràng là thiết kế Thương Lung Tình, thế nào kết quả lại biến thành bà cùng Thương Quyền?
"Hừ, tiện nhân, chuyện hôm nay bại lộ, còn nói oan uổng, việc này người khác có thể đổ tội cho ngươi hay sao?" Thương Minh đương nhiên không tin Dương Tú Nhi giải thích, mặt tái xanh, khuôn mặt u ám nhìn vào bà. Mặc dù ông không thích bà ta, nhưng nhiều năm như vậy cũng đối xử với bà ta không tệ, không nghĩ tới bà ta lại dám hồng hạnh vượt tường.
Sắc mặt Dương Tú Nhi xanh rồi lại trắng, trắng rồi xanh, màu sắc không ngừng biến ảo khác nhau, có thể nói tương đối đặc sắc. Nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, cũng không thể nói đây là cái bẫy bày ra cho Thương Lung Tình? Ánh mắt lóe lên, chỉ có thể lần nữa khóc lóc kể lể nói: "Lão gia, thiếp thân thật không biết là chuyện gì xảy ra? Người phải tin tưởng thiếp thân. "
"Phụ thân, mẫu thân sẽ không bao giờ như vậy đâu, nhất định là có hiểu lầm gì đó!" Thương Doanh Nhi không thể tin được mọi thứ trước mắt, mặc dù trong lòng bị tổn thương, nhưng thấy bộ dáng mẫu thân mình như vậy, cũng không nhịn được vì bà cầu xin tha thứ.
"Câm miệng, sự thật đều ở ngay trước mắt, còn hiểu lầm gì?" Thương Minh trầm mặt, tức giận quát, vẻ mặt tràn đầy thất vọng và sầu não.
"Nhưng. . . Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Thương Doanh nhi nhìn tức giận thương minh, có chút sợ hãi, chỉ có thể chuyển sang thương Lung Tình, hi vọng nàng có thể giúp bận rộn nói chuyện.
Thương Lung Tình ngay cả mắt cũng lười nhìn, mặc dù Thương Doanh Nhi này không có ác ý gì đối với nàng, thế nhưng Dương Tú Nhi chính là địch nhân số một của nàng đấy, làm sao nàng có thể cứu bà ta? Người không đánh ta, ta không đánh người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp vạn, đây vẫn luôn là nguyên tắc của Thương Lung Tình. Hiện giờ là phải nghĩ cách nào để giết bà ta chứ không phải là cứu bà ta.