Chuyện này, ta nói ra, ngươi đừng nóng giận nhé?" Đông Phương Dao co người lại, thật sự không chịu nổi khí tức nóng rực lại âm lãnh của hai người trước mặt.
"Chuyện đó không phải là do hoàng huynh muốn để cho mấy nữ nhân kia cuối tháng này tự rời đi sao? Lí Mị Nhi liền cùng cha nàng là tể tướng chạy tới trước mặt nhị hoàng huynh khóc lóc kể lể, nói cái gì mà hoàng tẩu hạ mê dược hoàng huynh, mị hoặc hoàng huynh, muốn nhị hoàng huynh ra mặt làm chủ, vừa khéo ta ở nơi đó, liền tò mò chạy tới nhìn xem." Bộ dáng Đông Phương Dao hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Thương Lung Tình, đột nhiên lại thốt ra một câu: "Phỏng chừng thánh chỉ sẽ nhanh đến thôi."
Mới nói xong, liền nghe được tiếng quản gia từ bên ngoài đi vào, thở hổn hển nói: "Vương gia, thánh chỉ đến, muốn vương phi tiếp chỉ."
Mặt Thương Lung Tình không biểu cảm, mắt lạnh đảo qua, lập tức đóng băng ngàn dặm, toàn thân tản mát ra loại khí thế ngạo nghễ bức nhân, hơi thở khiến người khác không dám đến gần. Khiến cả người Đông Phương Dao run lên, trong lòng âm thầm may mắn, may mà có hoàng huynh ngăn cản, không trêu chọc vào nàng. Bằng không kết cục của mình nhất định sẽ rất khó xem. . .
Khuôn mặt tà tứ yêu nghiệt tuấn tú Đông Phương Dịch Hàn lúc này cũng âm trầm như sắt, toàn thân toát ra hàn khí tôn quý khiếp người, tay nắm thành quyền, trong con ngươi lóe qua một tia sát ý. Nhưng mà, lúc chuyển hướng về Thương Lung Tình lại thay bằng biểu cảm ngốc nghếch vô tội, ánh mắt chớp chớp cười yếu ớt.
"Tự mình gây ra chuyện, tự mình giải quyết, ta không rảnh." Thương Lung Tình mặc kệ, lạnh lùng nói. Xoay người đi vào trong phòng, còn thuận tay đóng cửa.
"Ớ, đấy là thánh chỉ đó, hoàng tẩu, ngươi không tiếp chính là kháng chỉ đấy" Đông Phương Dao cho rằng Thương Lung Tình không hiểu, liền lớn tiếng la lên. Trong lòng lại tràn ngập tò mò và khâm phục, hoàng tẩu này thật đủ khí thế, ngay cả kháng chỉ cũng không sợ, thậm chí vung cũng không vung tay một cái liền trực tiếp đóng cửa không để ý người khác. . .
Đông Phương Dịch Hàn bất đắc dĩ nhìn nàng rời đi, thở dài một hơi, nhưng vẻ mặt cũng là ý cưng chiều dung túng. Trên khuôn mặt Lạnh lùng lộ ra chút âm trầm và ẩn nhẫn, xem ra kia Lí Mị Nhi đã chán sống. . . Hắn thật vất vả mới có hơi chút tiến thêm một bước phát triển với Thương Lung Tình, không nghĩ tới lại bị nữ nhân kia làm hỏng .
"Gặp qua Vương gia, công chúa." Lí công công thấy Đông Phương Dịch Hàn và Đông Phương Dao từ bên ngoài đi vào, liền chạy nhanh đến hành lễ, trong lòng lại nghi hoặc, vương phi đâu rồi? Sao lại không nhìn thấy? Ánh mắt cũng tự nhiên mà ngó ra phía bên ngoài. .
"Miễn lễ, trở về nói cho Hoàng thượng, lát nữa bổn vương sẽ đi nói rõ ràng với hắn, vương phi tiến cung thì không cần." Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng nói xong, sắc mặt đạm mạc, toàn thân tản mát ra hơi thở cường hãn uy hiếp cùng khí thế ngạo nghễ không cho cự tuyệt.
"Vâng, lão nô cáo lui." Lí công công lập tức đáp lới, vội vàng lui đi ra ngoài, toàn thân ớn lạnh, khí thế của Tiêu Dao vương quả là không thể bỏ qua!
Đông Phương Dao há hốc mồm, tình huống trước mắt là gì avậy? Vì sao thánh chỉ của nhị hoàng huynh nàng ở trong vương phủ này
lại giống như tờ giấy bỏ đi thế kia? Đại hoàng huynh cũng quá sủng hoàng tẩu rồi? Vậy mà thật sự giúp nàng ngăn trở phiền toái. . . Trong lòng không khỏi có chút hâm mộ và chờ mong, xem ra sau này phải học tập hoàng tẩu làm thế nào nắm bắt tâm nam nhân, có tài năng gì để khiến cho bọn họ sủng ái dung túng như thế.
"Này, đây là giải dược sao?" Thần sắc Nam Cung Hành Vân kích động khó tin nhìn Thương Lung Tình đưa cái bình nhỏ kia cho hắn.
"Ừ, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên, dùng sau khi vận công trợ giúp tiêu hóa, cho đến khi mồ hôi chảy ra mới dừng lại, đại khái trong khoảng 5 ngày là giải hết." Thương Lung Tình chuyên nghiệp tính toán nói. Dù sao thuốc này là nàng trải qua mấy ngày thức suốt đêm chế tạo, đương nhiên cách dùng công hiệu cũng sẽ biết rõ ràng.
"Thật sự năm ngày có thể giải xong?" Nam Cung Hành Vân ngốc lăng lặp lại, khuôn mặt khó có thể tin. Vì sao trong mắt người đời không có thuốc giải độc, ở trước mặt nàng giống như uống một chén nước là có thể giải chứ. Tay siết chặt bình giải dược, vẻ mặt khiếp sợ.
"Thế nào? Ngại thời gian quá dài ?" Thương Lung Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhíu mày nói. Biết rõ hắn khiếp sợ, nhưng lại cố ý làm bộ như không biết, không biết còn tưởng hắn ngại giải độc trong thời gian quá dài đấy.
"A, không, không, là, là quá nhanh, ta cho rằng ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể giải hết độc." Nam Cung Hành Vân ấp a ấp úng, vẻ mặt kích động, hưng phấn giống như ngốc tử, ngây ngô cười nhìn Thương Lung Tình.
"Tốt lắm, hiện tại ngươi đi thử thuốc trước đi. Có vấn đề gì lại tới tìm ta." Thương Lung Tình thấy bộ dáng Nam Cung Hành Vân hưng phấn, có chút chịu không nổi, chỉ là giải được chất độc trong người thôi, có cần thiết phải kích động như vậy sao?
Nhưng nàng lại không biết, ở trong mắt nàng đơn giản, nhưng đối với người khác lại là khó được. . .
"Ừ, ta đi ngay." Nam Cung Hành Vân gật gật đầu đáp lại. Khi ánh mắt nhìn về phía Thương Lung Tình cũng trở nên ý vị thâm trường, trong con ngươi lóe qua vẻ tinh quang cùng thâm trầm.
Trên xe ngựa, Thương Lung Tình nhắm mắt dưỡng thần, đang suy tư về việc làm sao để phân bố nhân lực, còn phải lấy tốc độ nhanh nhất khiến cho bọn họ học tập phối hợp đoàn kết. Một đoàn thể thì cần phải đoàn kết nhất trí tốt thì mới có thể phá vây, bằng không sẽ giống như một nắm cát, không có ý nghĩa.
"Tiểu thư, đường này tương đối gập ghềnh, nhưng ngắn hơn một nửa thời gian, người xem thế nào?" Mục Tinh đánh xe ngựa, nhẹ giọng hỏi.
"Ù, đi đường này là được." Thương Lung Tình xốc rèm cửa sổ lên, nhìn con đường bên ngoài, nhàn nhạt trả lời.
"Tốt, vậy tiểu thư nghỉ ngơi đi." Mục Tinh nói xong, liền đánh xe ngựa chạy nhanh hơn đi tới. . .