Editor: Diep Thu Khinh
“ Tỷ tỷ, người đã trở lại.” Âu Dương Thăng hai tay nâng cằm dưới, vừa thấy Thương Lung Tình, lập tức hai mắt sáng lên, thần thái sáng láng chạy đến trước mặt nàng, vui mừng hỏi.
“ Ừ, thương thế của ngươi không sao chứ?” Thương Lung Tình thấy nó có điểm giống với Tiểu Chính Thái, đều đáng yêu như nhau, vì vậy mà đối xử đặc biệt với nó, chẳng lẽ trong lòng tác quái chăng? Chỉ là nàng có cảm giác rất thân thiết với tên tiểu tử này....
“ A, chút vết thương nhỏ này có là gì đâu, đã sớm không sao rồi.” Âu Dương Thăng xua bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt tỏ vẻ nói. Bộ dáng kia cực kỳ giống với thằng hề quái dị.
“ Phốc” Mộng Vũ đi ở phía sau, không nhịn được mà bật cười, tiểu tử này khôi hài thật đấy.
“ Mộng Vũ tỷ tỷ, người cười cái gì?” Âu Dương Thăng vẻ mặt không được tự nhiên hỏi, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, hai mắt long lanh nhìn Mộng Vũ.
“ Ách, không có, chỉ cảm thấy buồn cười.” Mộng Vũ cười ngượng ngùng, nói không ra nguyên nhân vì sao.
“ Tỷ tỷ thật hư, khi dễ người ta.” Âu Dương Thăng làm bộ ủy khuất, mắt chớp chớp, long lanh nhìn Mộng Vũ.
“ A, cái đó... Ta không phải cười khi dễ ngươi nha.” Mộng Vũ thấy Âu Dương Thăng như thế, tự nhiên nàng cảm thấy mình có tội, vội vàng khoát tay áo, giải thích nói.
“ Được rồi, Tiểu Thăng, không cho ngươi khi dễ Mộng Vũ.” Thương Lung Tình lắc đầu, cười nhẹ nói. Đừng xem Âu Dương Thăng này còn nhỏ, thật ra nó rất quỷ quái, Mộng Vũ cũng thật đơn thuần, bị nó lừa dễ dàng như vậy. Rõ ràng là không làm gì cả, chỉ nở nụ cười, cũng sợ nó chỉ trích....
“ Nào có, tỷ tỷ, ta ngoan nhất, nảo có khi dễ người đâu.” Âu Dương Thăng cười hì hì đi tới bên cạnh Thương Lung Tình, làm nũng nói. Ngày hôm sau, trời nắng sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, Tiêu Dao vương phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng, trên dưới vương phủ bận rộn liên tục, thỉnh thoảng truyền đến tiếng la của quản gia cùng tiếng thúc giục...
“ Tỷ tỷ, hôm nay vương phủ có chuyện vui gì sao?” Âu Dương Thăng từ nơi không xa chạy tới, tò mò hỏi Thương Lung Tình.
“ Không biết.” Thương Lung Tình thản nhiên đáp, ngồi trong lương đình nhàn nhã uống trà, giống như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì tới nàng.
“ Ách, tỷ tỷ không phải là vương phi sao? Thế nào chuyện gì trong vương phủ cũng không biết.” Âu Dương Thăng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói, vẻ mặt không tin, tựa như nói ngươi đang gạt người. Trong lòng càng thêm phỉ nhổ, tỷ tỷ không phải là vương phi sao? Nào có chuyện nàng không biết? Chẳng lẽ nàng không muốn nói cho mình nghe?
“ Người nào quy định vương phi thì phải biết mọi chuyện?” Thương Lung Tình liếc mắt nhìn Âu Dương Thăng, không chút hoang mang nói. Nàng dĩ nhiên biết trong lòng tiểu tử này đang nghĩ gì, chỉ là nàng lười giải thích.
“ Đó cũng là, vậy có phải tỷ tỷ không quan tâm tới Tiêu Dao vương gia không?” Âu Dương Thăng dáng vẻ như người lớn, như có điều suy nghĩ nói.
die~n đa`n Le^ Qui Đo^n
“ Tiểu thí hài ( hài tử xấu xa), ngươi ở đây nói hươu nói vượn ( nói nhảm) gì đó?” Thương Lung Tình còn chưa kịp trả lời, liền nghe giọng nói giận dữ của Đông Phương Dịch Hàn từ cách đó không xa.
“ Ta đâu có nói hươu nói vượn, đó là sự thật, ngươi mau đứng sang một bên, về sau tỷ tỷ sẽ gả cho ta.” Âu Dương Thăng tức giận, nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn, vẻ mặt
hả hê nói. Hừ, ta sẽ chọc cho ngươi tức chết, ai cho ngươi gọi ta là tiểu thí hài?
“ Ngươi nằm mơ chưa đủ? Lông còn chưa mọc đủ, còn muốn thành thân.” Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt xem thường nhìn Âu Dương Thăng, miệng nói ra lời độc ác làm tổn thương nó. Trong con ngươi thoáng qua vẻ tươi cười không dễ bị nắm bắt....
“ Ô ô, tỷ tỷ, hắn khi dễ ta.” Lập tức Âu Dương Thăng trưng ra vẻ mặt ủy khuất, xoay người về phía Thương Lung Tình làm nũng nói.
“ Tiểu thí hài đúng là tiểu thí hài, chỉ có chút chuyện nhỏ, liền chạy đi tố cáo, ngươi có thấy xấu hổ không?” Đông Phương Dịch Hàn lộ ra nụ cười nhạt trên khuôn mặt lạnh giá, nói chuyện không chừa cho người ta con đường lui, tiếp tục làm tổn thương nó.
“ Hừ, ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, không nói được lời tốt đẹp gì.” Âu Dương Thăng bị chọc giận lần nữa, vẻ mặt tức giận bất bình chỉ vào Đôn g Phương Dịch Hàn nói.
“ A, ngươi biết ngươi còn nhỏ, nếu biết còn nhỏ, còn dám giành thê tử với ta?” Đông Phương Dịch Hàn tuy có hơi xem thường nhìn nó, nhưng giọng điệu tràn đầy ý tứ bỡn cợt.
“ Ta...Ta muốn cùng ngươi giành đó, thì sao?” Âu Dương thăng nhất thời cứng họng, bộ dạng giống như ăn vạ nói. Vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý...
“ Ừ, nếu là tình địch, thì không cần nương tay rồi.” Đông Phương Dịch Hàn tựa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngay lúc Âu Dương Thăng còn chưa kịp trở tay, tay hắn đã vung ra một chưởng, cuối cùng khiến cho nó bay ra ngoài.
Chợt nghe một tiếng “A...” tiếng đó dần dần biến mất, Thương Lung Tình sững sờ, không ngờ hắn ra tay bất ngờ, người này ra tay không nặng chứ? Nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “ Ngươi không đánh chết nó chứ?”
“ A, không có việc gì, tối đa cũng chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Đông Phương Dịch Hàn cười khẽ trả lời, đi tới bên người Thương Lung Tình, bàn tay thoải mái ôm vòng eo nhỏ của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng.
“ Buông ra, ta cho ngươi ôm hay sao?” Thương Lung Tình có hơi giận nói, vỗ vào bàn tay đặt trên eo, lạnh lùng nói.
“ Không buông, Lung nhi, quà sinh nhật của ta đâu?” Đông Phương Dịch Hàn nở nụ cười, dáng vẻ giống như tiểu hài tử đòi ăn kẹo, tội nghiệp nói.
“ Không có...” Thương Lung Tình trực tiếp đáp trả. Trong lòng hơi kinh ngạc, hôm nay chẳng lẽ là sinh nhật của hắn? Khó trách được buổi sáng trong phủ náo nhiệt như thế?
“ Không có sao? Ngươi đã đồng ý sẽ tặng ta lễ vật mà.” Đông Phương Dịch Hàn xoay người Thương Lung Tình lại, mặt đối mặt nhìn nàng nói, vẻ mặt thể hiện rõ sự thất vọng.
“ Ta đồng ý tặng quà cho ngươi vào lúc nào?” Thương Lung Tình nhìn khuôn mặt yêu nghiệt phóng to trước mặt, hơi sững sờ, lạnh nhạt nói.
“ Có, có mà, rõ ràng lần trước ngươi đã đồng ý. Cho dù không có, vậy sinh nhật của ta, ngươi không phải nên bày tỏ chút tâm ý sao?” Đông Phương Dịch Hàn trưng ra vẻ mặt “ Ngươi xấu lắm”, giả bộ phô trương.