Editor: Diep Thu Khinh
“ Dạ, tiểu thư, thuộc hạ sẽ căn dặn bọn họ kỹ lưỡng.” Mục Tinh gật đầu nghiêm túc, hứa hẹn nói. Hắn cũng muốn làm như tiểu thư vậy, bởi bất luận một đoàn thể có mạnh đến bao nhiêu, thỉnh thoảng vẫn sẽ có sâu mọt, nên trước hết cứ ngăn ngừa trước vẫn hơn, miễn cho về sau xuất hiện thiếu sót quá lớn.
“ Ừ, tạm thời nếu không có vấn đề gì, ta đi về trước đây, sau này có chuyện gì thì tới tìm ta bàn bạc.” Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thương Lung Tình lộ ra nụ cười nhạt, như hoa lê đương nở rộ, cực kỳ mê người....
“ Vâng, tiểu thư, đi đường cẩn thận.” Mục Tinh cung kính nói, lúc này vẻ mặt của hắn còn có sự sùng bái và thần phục.
Trên xe ngựa, Thương Lung Tình lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Bất chợt, bên tai của nàng cảm giác gió thổi qua làm cỏ lay động có sự khác thường, liền mở mắt ra, cau mày trầm tư....
“ Tiểu thư, phía trước hình như có điểm không thích hợp lắm.” Mộng Vũ ngồi ở phía trước xe ngựa, lo âu nói.
“ Ừ, ta biết rồi, đợi lát nữa cẩn thận một chút.” Thương Lung Tình rất nhạy cảm, giống như đã sớm biết được âm mưu quỷ kế này rồi, lạnh nhạt nói.
“ Giết.” Đột nhiên bốn phía xuất hiện một nhóm hắc y nhân che mặt, khí thế hung hăng hét to.
Ánh mắt Thương Lung Tình lạnh lùng đảo qua, lập tức ánh mắt rét lạnh, hơi thở tựa như của nữ vương đứng đầu thiên hạ vậy, làm người ta rét run cả người. Nàng thật sự nghĩ không ra những người này là ai, có thâm cừu đại hận gì với nàng, vì sao lại nhiều lần muốn diệt trừ nàng như thế?
Những người này tựa hồ rất hiểu rõ Thương Lung Tình, đều không dám đứng gần nàng để công kích, chung quy còn đứng cách nàng khoảng mười thước, liền bắt đầu sử dụng nội lực tiến hành tấn công. Mà Thương Lung Tình đành hết cách rồi, chỉ có thể tận lực né tránh, để tránh cho những chỗ hiểm không bị tổn thương. Dần dần trên người bắt đầu xuất hiện vết thương, y phục cũng bị rách không ít, cánh tay đã bắt đầu rớm máu.
Mộng Vũ hai mắt đỏ lên, căn bản không biết giúp Thương Lung Tình như thế nào, chỉ có thể đứng cách đó không xa mà lo lắng suông, xung quanh những hắc y nhân hung tợn còn lại đang chuẩn bị tấn công về phía nàng.
Những hắc y nhân đều xuất ra chiêu trí mệnh ( đoạt mạng), khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lung Tình dần dần trắng bệch, thể lực có hơi không chống đỡ nổi, đôi mắt lạnh lùng nhìn tình hình trước mắt, hôm nay ở sân huấn luyện nàng đã tiêu hao không ít tinh lực, hiện tại lại ứng phó với những người này, thật sự có hơi quá sức.
Đột nhiên một hắc y nhân tay cầm một thanh kiếm, đâm thẳng về phía Thương Lung Tình, nàng vừa phải lo ứng phó công kích với những người khác ở khoảng cách không xa, lúc này mắt thấy người kia phi thân đến, thật sự vô lực chống đỡ. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, liền xoay người để tránh mũi kiếm tổn thương những nơi trí mạng, rốt cuộc mũi kiếm vẫn quét qua cánh tay nàng. Máu “phốc” thoáng cái phun ra, khiến người ta thấy mà kinh sợ.....
Die~n Đa`n Le^ Qui Đo^n
Thương Lung Tình nhìn thoáng qua cánh tay một cái, chẳng mảy may bận tâm vết thương đó thế nào, chỉ lo tập trung tinh thần ứng phó tình huống trước mắt. Lúc này, Dịch Thủy Hàn mang mặt nạ màu bạc từ xa phi thân tới, ôm lấy Thương Lung Tình, quay một vòng, tránh thoát được sự tập kích của hắc y nhân, vững vàng rơi xuống đất.
“ Tay của nàng thế nào rồi? Sao chảy nhiều máu như vậy?” Dịch Thủy Hàn híp mắt nhìn vết thương đầy máu trên cánh tay nàng, sắc mặt biến đổi, toàn thân tản ra
khí thế lạnh lẽo như muốn giết người.
“ Không có gì đáng ngại, không chết được.” Thương Lung Tình lạnh lùng nói, từ trong ống tay áo lấy ra một chai thuốc bột, sau đó rắc lên miệng vết thương, trong nháy mắt, máu từ từ đông lại, chỉ để lại trên cánh tay một vết máu nhàn nhạt.
“ Thế nào không chịu xử lý vết thương trước, cứ coi như không bị bọn hắn giết chết, thì cũng sẽ chết vì máu chảy hết.” Dịch Thủy Hàn đau lòng, vội vàng nói, trong vẻ mặt hiện lên ý muốn giết người.
“ Không có thời gian...” Thương Lung Tình tỉnh táo nói, ánh mắt nhìn những hắc y nhân trước mặt, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng sắc bén hơn.
“ Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi, chịu chết đi, mọi người lên.” Trong đó một hắc y nhân lớn tiếng rống giận, tay liền cầm trường kiếm bay đến.
“ Trước hết nàng cứ đứng môt bên đi, chớ để bị tổn thương.” Dịch Thủy Hàn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, ánh mắt lạnh lùng quét xuống, hai tay bắt đầu huy động nội lực, một chưởng xuất ra, chỉ nghe “ vèo” một tiếng, chưởng đó đánh tới hắc y nhân vừa tiến lên.
Hắc y nhân nhận một chưởng kia lập tức hộc máu ngã trên mặt đất, mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau, ra sức điều chỉnh hơi thở bị rối loạn mà dồn dập. Bất tri bất giác, bọn hắn mới phát hiện người trước mặt mang mặt nạ màu bạc, chẳng lẽ hắn là Kỳ Môn môn chủ trong lời đồn, Dịch Thủy Hàn?
Lúc này trên mặt bọn hắn đều xuất hiện vẻ kinh hoảng, rất ngạc nhiên vì sao nữ nhân này lại có dính líu với Dịch Thủy Hàn? Chẳng lẽ giữa bọn họ có quan hệ mật thiết gì hay sao?
“ Nghĩ muốn động đến người của ta, muốn tìm cái chết.” Dịch Thủy Hàn không thèm để ý đến vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ, giọng nói lạnh lùng vang lên, tay lần nữa huy động, một chưởng tựa như gió lốc, đánh về phía những hắc y nhân còn sót lại.
Lập tức, mọi người trúng chưởng hộc máu mà chết, có người chỉ còn sót lại hơi thở mỏng manh, khuôn mắt xám như tro tàn, toàn thân hơi sức giống như bị rút sạch, máu chảy lan tràn trên thảm cỏ, giống như đóa hóa Bỉ Ngạn màu đỏ đương nở rộ trên thảm cỏ, màu đỏ của máu kết hợp với màu xanh của cây cỏ, tạo nên một bức tranh xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng làm người ta sợ hãi vô cùng...
Đúng lúc này, Tiểu Triệu cùng Tả Hữu hộ pháp từ đằng xa chạy đến, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Dịch Thủy Hàn, lại mắt lạnh nhìn những hắc y nhân nằm trên mặt đất, cung kính nói: “ Vương gia, chúng ta tới chậm.”
“ Không có việc gì, những chuyện còn lại các ngươi xử lý đi.” Dịch Thủy Hàn lạnh lùng nói, trên mặt xuất hiện thoáng qua vẻ đau lòng khó có thể tha thứ.
“ Dạ, Gia.” Tiểu Triệu gật đầu, xoay người đi xử lý những hắc y nhân kia.
“ Lung nhi, nàng không sao chứ?” Dịch Thủy Hàn chịu đựng sự khó chịu trong thân thể, khẩn trương hỏi thăm Thương Lung Tình.