Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Huynh cứ tin tưởng ta như vậy, không sợ thất vọng sao?" Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua một chút kinh ngạc, không ngờ Đông Phương Dịch Hàn này lại tin tưởng nàng như vậy, muốn cho nàng chỉ dẫn đội ngũ của hắn, điều này có thể nói là hắn xếp nàng vào hàng ngũ những người mình tin tưởng không?
"Vì sao không tin? Nàng là nương tử của ta, không tin nàng thì còn tín ai?" Đông Phương Dịch Hàn vẻ mặt kiên định, giọng điệu chắc chắn nhìn nàng nói, ánh mắt khóa chặt nàng, thâm tình ngóng nhìn.
"A, nếu như bị ta làm thịt bán thì làm sao bây giờ?" Thương Lung Tình nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
"Ừm, sẽ không, nàng không nỡ." Đông Phương Dịch Hàn tự tin nói, chớp chớp mắt, nở nụ cười yếu ớt nhìn nàng.
"Phải không? Làm sao mà huynh biết ta sẽ không nỡ, trái tim ta chính là cực kỳ ác độc..." Bỗng nhiên Thương Lung Tình cảm thấy thật buồn ngủ, tựa vào vai hắn nghỉ ngơi, ai cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
"Nàng sẽ không. Vi phu tin nàng." Đông Phương Dịch Hàn nghiêm túc trả lời, hắn luôn luôn tin chắc rằng hắn sẽ không chọn sai người, ánh mắt cũng quyết sẽ không nhìn lầm.
"Ừ..." Thương Lung Tình lại trả lời như hiển nhiên, hoa hoa lệ lệ ngủ thiếp đi.
Đông Phương Dịch Hàn cưng chiều nhìn sườn mặt của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, điều chỉnh vị trí tốt làm cho nàng ngủ thoải mái hơn một chút, trong lòng lại rất kinh ngạc, cũng có chút vui sướng. Nàng tin hắn như vậy, cứ thế mà ngủ.
Lúc trở lại Tiêu Dao vương phủ, Đông Phương Dịch Hàn ôm Thương Lung Tình vừa mới tiến vào Vương phủ đã thấy quản gia trong phủ vội vội vàng vàng chạy đến, vẻ mặt nôn nóng nói: "Vương gia, công chúa Long quốc kia đến đây "
"Phải không? Nàng ta đến thì đến, gấp cái gì." Trên khuôn mặt thờ ơ của Đông Phương Dịch Hàn nhiều hơn một tầng hàn sương, lạnh lùng nói.
"Nhưng mà... Nhất định nàng ta phải đợi đến lúc ngài trở về, không chịu đi..." Quản gia vô cùng khó xử, không biết nên xử lý như thế nào, dù sao đó cũng là công chúa của nước khác, ông không thể tùy tiện đắc tội.
"Hàn, tiện nữ nhân trong lòng chàng là ai?" Ngay khi Đông Phương Dịch Hàn định ôm Thương Lung Tình đi nghỉ ngơi trước, Nam Cung Nguyệt tới đón đầu, vẻ mặt tức giận trừng mắt lườm Thương Lung Tình đang ngủ trong lòng hắn.
Thương Lung Tình nghe vậy, lạnh nhạt
mở mắt ra, thực ra nàng đã sớm tỉnh, chỉ là lười động đậy mới để mặc cho hắn ôm. Chính là không ngờ lại có giọng nói cản trở, trong nháy mắt lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu. Dám nói nàng là tiện nữ nhân, muốn chết?
"Lặp lại lời ngươi mới nói một lần nữa?" Thương Lung Tình lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt thoáng qua thèm muốn giết người.
"Ngươi... Tại sao ngươi lại nằm trong lòng chàng, ta không cho, ngươi mau cút xuống cho ta!" Nam Cung Nguyệt tức giận nhìn Thương Lung Tình đang rúc trong lòng Đông Phương Dịch Hàn, hung ác nói.
"Ngươi nói không được là sẽ không được sao? Ngươi là ai? Tới phiên ngươi quản sao?" Thương Lung Tình giống như cố ý muốn chọc giận nàng ta, vòng tay lên cổ Đông Phương Dịch Hàn, càng tới gần hắn hơn, lạnh nhạt hỏi.
"Ngươi... Không biết xấu hổ, nếu còn không xuống dưới, ta sẽ không khách khí!" Nam Cung Nguyệt tức giận đến tái mặt, chỉ vào Thương Lung Tình lớn tiếng uy hiếp.
"Hàn, người ta ức hiếp thiếp, làm sao bây giờ?" Thương Lung Tình không để ý tới Nam Cung Nguyệt, hơi ủy khuất nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói, trên mặt thoáng qua vẻ trêu đùa.
"Lung Nhi, nàng không cần để ý tới nàng ta, vi phu sẽ không để cho nàng ta làm hại tới nàng." Đông Phương Dịch Hàn ôn nhu nói với Thương Lung Tình, lúc nhìn về phía Nam Cung Nguyệt thì trong nháy mắt ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo cực điểm.
"Nhưng mà nàng ta mắng thiếp là tiện nhân, trong lòng người ta khó chịu, làm sao bây giờ?" Thương Lung Tình lập tức trở nên giống như thật tủi thân, vẻ mặt uể oải nhìn hắn.
Trong mắt Đông Phương Dịch Hàn lướt qua một chút kinh ngạc, hắn biết Thương Lung Tình là cố ý, nhưng dù biết rõ là nàng cố ý nhưng vẫn rất hưởng thụ bộ dạng giả vờ dễ thương làm nũng này, cưng chiều nói: "Vậy Lung Nhi muốn vi phu làm gì?"