22:23 PM 23/2/18
Tiêu Dao Du tỉnh dậy chính là một xác nửa mạng. Cơn đói điên cuồng đánh động vào cơ thể và ý chí nàng, có thể nói đến muốn nhắm mắt buông xuôi. Tay chân răng cơ run lên cầm cập dưới cái rét mùa đông, Tiêu Dao Du ở U Địa năm năm, nàng chưa bao giờ nghĩ đông qua U Địa có ngày lại trở nên đáng sợ như vậy. Tiêu Dao Du nửa cười nửa khóc.
"Hừ...hừ...Xảo tiểu tử, ngươi định trốn sau lưng ta đến khi nào?"
Tiêu Dao Du nhếch mí mắt nặng trịch của mình lên, vẫn là một bộ dạng nửa sống nửa chết nằm co ro rung rẩy một chỗ sau lưng Dã nhân, nghe tiếng y hỏi giận dữ, cũng là không có khả năng đáp lại.
Dã nhân phía trước tức giận gầm lên mấy tiếng, một đống đá lớn rơi xuống chắn trước cửa động, những bông tuyết ngừng theo gió bay vào. Tiêu Dao Du cảm nhận được nhiệt lượng nóng ấm bao người, thân thể trong ngoài như được mát-xa, đau đớn cùng lạnh lẽo khoảnh khắc tiêu biến. Qua nửa canh giờ, Tiêu Dao Du thật sự tỉnh lại có thể tự điều khiển cơ thể, nàng nhìn thấy một đống đá lớn chắn mất lối ra liền hoảng hốt nhảy xuống chạy tới:"Aa...a...".
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc chịu tỉnh"
Tiêu Dao Du giật mình, rốt cuộc nhớ ra Dã nhân kia bị nhốt trong động cùng nàng:"Tiền...tiền...bối...!"
"Nói! Ngươi cùng tên gian xảo Bá Nhạc có quan hệ gì?!". Tiêu Dao Du sợ run người trước hùng âm khí thế của Dã nhân, nàng giật, rùng mình một cái, qua ít lâu vẫn thẫn người không biết trả lời như thế nào.
Dã nhân đầu lắc lư chú ý nghe ngống, qua khoảng lâu im lặng y liền tức giận hừ một cái:"Ngươi cùng Bá Nhạc một bọn?! Hừ, mười mấy năm hắn cũng chỉ dùng một cách đến lừa ta? Còn ngu si mang một tiểu thỏ đế đến diễn!".
"Không phải!". Tiêu Dao Du ngay lập tức phản xạ vô điều kiện hét to:"Ta có chết cũng không cùng tên biến thái kia một loại. Ngài không cần cùng ta nói!"
"Hửm". Dã nhân xoay đầu lắc một cái về phía Tiêu Dao Du nghi hoặc.
"Tiểu tử, diễn khá!"
Tiêu Dao Du có chút á khẩu nghiến chặt răng, nắm chặt tay, thật muốn vung lên đánh Dã nhân kia một phát:"Hừ!"
Nàng thở dài một cái, quyết định bản thân chính là mặc kệ, bất động phơi người ra phiến đá. Quá đói, quá mệt, cũng không còn sức cãi lúa, cãi trấu gì cùng dã nhân kia. Tốt thì y cứ cho nàng một chưởng về chầu trời luôn đi, nàng sống cũng đủ đau đớn rồi.
Hoả Bằng Sư nhận đến thái độ khinh khi chẳng coi ai ra gì của Tiêu Dao Du liền rất tức giận, gầm lên một tiếng, đất đá trong động liền rung chuyển, bay lên, va chạm loạn xạ, đánh trúng cơ thể Tiêu Dao Du đả thêm một vòng thương tích. Hoả Bằng Sư một khiếm thị nhân, của y thính giác càng đặc biệt tốt, trong một đống hỗn độn âm thanh nghe ra Tiêu Dao Du vô sự đau đớn cười, y dừng lại tiếng gầm, chính xác nhận Tiêu Dao Du ngửa người cười ha hả, nguyên khí, hơi thở cũng không còn giữ được rõ ràng, tiểu tử này là cười cái gì?!
Tiêu Dao Du phun ra một bụm máu.
"Tiểu tử, ngươi chẩn nhân?!". Dã nhân hừ một cái bất mãn.
Tiêu Dao Du lần cuối tỉnh lại giữ được hơn nửa cái mạng, thêm một đợt nội lực sóng gầm đánh nguyên căn thương hại, nàng lại điên khùng loạn ý tếu ý buông xuôi ha hả cười, nội lực chính bản không thông tự tương phản đả đến lục phủ ngũ tạng, tự có thể chết trong tức khắc.
Nàng bất động nghiêng đầu, cười cũng không nổi nữa, sống đủ phiền rồi, dì Liên, Tiểu Du có lỗi với dì, cha mẹ, anh hai, phu tử...con tới với mọi người đây! Tiêu Dao Du ngửa đầu trân trân nhìn trần động, hai hàng nước mắt nóng ấm chảy ra, trên môi thoáng một nụ cười đau đớn.
Chẩn tiểu tử (1) này định tự vẫn?!
(1) Liên khai từ an giải thích: chẩn dùng ám chỉ người không tỉnh táo, hành động không bình thường. Qh nghĩ trong TH này có thể là Tiểu tử điên.
Trước khi Tiêu Dao Du vận đến hỗn độn nội lực tự phế cơ thể, Hỏa Bằng Sư phóng nội lực ném viên đá tới điểm huyệt Tiêu Dao Du ngất đi vô thức.
Chuyện kế tiếp cũng đã là tám ngày sau đó.
Tiêu Dao Du cố gắng hé mắt ra vừa tránh ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào mặt. Cổ họng nàng khô khốc, gắt đến vô cùng khó chịu, Tiêu Dao Du ôm cổ họng mình cố bật người bò tới một vũng nước đọng, ngã cả người xuống uống sùm sụt như ma chết khát.
"Tiểu hài tử, tỉnh?!"
Tiêu Dao Du cố gắng vươn lên hướng theo giọng nói nheo mắt nhìn lên. Hình ảnh mờ nhạt hiện rõ ràng, Tiêu Dao Du giật run người, đẩy mạnh bản thân lùi sau mấy cái:"Là ngươi, lão chết tiệt!"
"Phải, là ta đây hài tử, ta chẳng phải đã bảo ngươi đừng để ta