Tiêu Dao Du quay về có chút mệt mỏi, thở dài một cái, đặt dược liệu cùng đống sách thuốc xuống bàn đá.
"Đã trở về?"
"Con đã về A Mân!"
"Về là tốt rồi". Chỉ một câu đơn giản Tiêu Dao Du nghe vào lại đặc biệt thấy cảm động, sống mũi có chút cay cay...
Người cũng đã đi rồi, ở đây không có kẻ thứ ba:"Tiểu hài tử có muốn cùng ta nói chuyện?". Hỏa Bằng Sư trầm giọng nhìn Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du lại thở dài...trước sau gì cũng sẽ nói, nàng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm Hoả Bằng Sư. Tiêu Dao Du leo lên người Hoả Bằng Sư, hướng Hỏa Bằng Sư trầm lặng hồi lâu kể rõ.
"Sự việc chính là như vậy."
Hoả Bằng Sư nghe xong liền vô cùng tức giận hận không thể ở đó một chưởng giết chết Bàng Giải, mặt cũng trở nên biến đỏ, bất bình hướng Tiêu Dao Du nói :"Hài tử về sau không cần dùng họ Tiêu nữa, ngươi đích con Hàn Băng Hoả ta, theo họ Hàn Băng ta, cùng nhà họ Tiêu kia không quan hệ!"
"Ẻh?! A Mân người gọi Hàn Băng Hỏa?". Là y từng nhắc qua chính nàng lại không chú ý, lâu nay đều nghĩ y đích tên Hoả Bằng Sư.
Hỏa Bằng Sư liền ngã đầu cười:"Ha ha, thế nào? Không thích?"
"Thích!". Tên người nghe khí thế oanh oanh liệt liệt có băng có hoả rất êm tai, chỉ là...:"Cái kia Hàn Băng đổi sang con còn không phải ráp thành Hàn Băng...Dao Du sao?!"
Tiêu Dao Du đầu có chút loạn, bĩu môi ngước nhìn Hoả Bằng Sư: "Người có phải chê con bình thường không đủ dị muốn bồi thêm cái tên cho đủ bộ đi!"
Hàn Băng Dao Du...cả hai cùng tĩnh lặng ngẫm nghĩ sau đó đột ngột nhìn nhau ngã đầu cười ha hả. Quả nhiên nghe rất quái dị, vẫn là nên gọi Tiêu Dao Du đi!
"A Mân, con có họ Bàng, họ Tiêu hay họ gì đi chăng nữa, con cũng chỉ hài tử một mình A Mân, cả đời cũng chỉ một A Mân là lão cha". Tiêu Dao Du chân thành ngước nhìn lên Hoả Bằng Sư nói.
Y cười lớn tiếng đáp:"Hảo".
Thêm nửa tháng sau, cơ thể Tiêu Dao Du đáp ứng đi lại bình thường, nàng cũng cái hoạt bát trở lại, Hoả Bằng Sư chú ý nàng nhiều ngày hài lòng gật đầu trong lòng khen đứa nhỏ này sức sống phi thường tốt.
"Hài tử, đến đây"
"Việc gì vậy A Mân?". Tiêu Dao Du kê cả giã thuốc lớn mặt mày lem luốc tới Hoả Bằng Sư ngơ ngác hỏi.
"Cả ngày đều nghe quanh con mùi thảo dược, là đang làm gì?"
"Thật không giấu được A Mân rồi!". Tiêu Dao Du xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Hỏa Bằng Sư:"Con luyện dược a..."
"Là luyện dược gì?"
"Chỉ loại cường thân hộ thể này nọ..."
"Ra vậy". Hoả Bằng Sư khịt mũi gật đầu sau đó mỉm cười:"Ta lại không nhớ có phối phương cường thân hộ thể nào có Phấn Y hoa!"
"A Mân!". Rõ ràng biết nàng là luyện thứ gì còn trêu ghẹo nàng, làm nàng thẹn thùng gần chết!
"Có gì phải giấu?"
"Con trúng độc đã lâu, độc kia cũng không thể hóa giải, con không cần nhọc tâm".
"Không phải A Mân!". Tiêu Dao Du nôn nóng ngăn lời Hỏa Bằng Sư:"Con là tìm giải dược cho người!"
Hoả Bằng Sư ngạc nhiên, sau đó ngã đầu cười ha hả:"Ta khi nào thì trúng độc?"
Tiêu Dao Du giận dõi:"Đôi mắt kia của A Mân rõ ràng là trúng độc mới mù! A Mân còn bảo không trúng?!"
"Ha ha, tiểu hài tử, mắt của ta là do phệ công tự phản mà mù, không phải nhọc công tìm giải dược đâu!"
"Người lại không tin con, con đã xem qua rõ ràng là bị trúng độc mới bị mù tạm thời, người lại cứ cãi con!"
Tiêu Dao Du tức giận vô cùng đặt mạnh giã thuốc xuống, khoanh tay cuối đầu, cũng bởi vì vậy mới không phát hiện vẻ mặt kinh hỷ Hỏa Bằng Sư hướng nàng.
"Hài tử nói là mắt ta có thể chữa lành?"
"Ưm...cái này cũng khó nói...". Tiêu Dao Du ngập ngừng:"Con cũng không biết A Mân là trúng loại độc gì!"
"Nhưng A Mân tin con, mắt A Mân nhất định sẽ nhìn thấy!"
Hoả Bằng Sư trầm mặc.
"Nhục tử (*), mang Độc công đến đây!"
Tiêu Dao Du kinh ngạc Hỏa Bằng Sư kỳ lạ gọi nhục tử, qua hồi lâu mới nhận thức là y gọi nàng liền vào nơi cất giấu mang bộ Độc công ra.
(*) Nhục tức là thịt, tử ở đây là con, trong tộc Ban Sơn nhục tử là cách cha mẹ ruột gọi con cái họ giống như là gọi con ơi trong tiếng Việt mình ấy. Trong này ngụ ý Hàn Băng Hỏa coi Tiêu Dao Du như con thân máu thịt mình sinh ra mà gọi vậy.
"A Mân, con mang ra rồi!". Tiêu Dao Du ôm một chồng sách nặng nhọc đặt trước mặt Hoả Bằng Sư.
"Đệ bát quyển, thường tứ chương xé trang thứ hai, đệ cửu quyển thập tam chương xé trang thứ tám,....". Tiêu Dao Du không hiểu việc gì diễn ra, cứ cực lực theo lời Hoả Bằng Sư hình sự, qua hồi lâu, y kết thúc dừng lại.
Tiêu Dao Du hoàn hồn nhận ra mình đang bò trên một tờ giấy dán cực lớn, những hình ảnh miêu tả tư thế võ học dần dần hiện ra trước mắt, Tiêu Dao Du cảm thấy hoa mắt choáng váng mặt đầy kinh ngạc nhìn sang Hoả Bằng Sư.
"Đây là chính tâm quyết võ học cả đời Hàn Băng Hoả ta, Hàn Băng chi diệm!"
Tộc Ban Sơn vốn có một bộ công pháp gọi Thần Độc sinh tử. Đáng tiếc người luyện Thần Độc sinh tử tuổi thọ đều không cao lại mất khả năng khai chi tán nghiệp, đệ ngũ tầng cắt thất tình lục dục, đệ thập tầng sát chi oán nghiệp, đệ thập cữu tầng càng luyện càng loạn, nhị thập