Liệt Oanh một mình trở lại quân doanh không cam lòng để Xuân Diệu ở lại cùng Tiêu Dao Du. Nhưng lời Xuân Diệu nói nàng không thể không tuân...cũng không thể tuân.
Tiêu Dao Du cẩn thận len trong đường rừng theo sát đoàn buôn người, nàng cũng không để ý Xuân Diệu phía sau mình khó khăn di chuyển, mọi chú tâm đều đặt trên người bọn trẻ trong củi xe. Ánh mắt Tiêu Dao Du đen nhánh lấp láy phản chiếu ánh lửa bập bùng của những ngọn đuốc cháy suốt thâu đêm, Xuân Diệu chỉ nhìn nàng rồi tĩnh lặng, cố đẩy bước chân theo nhịp Tiêu Dao Du trong đêm tối.
Tờ mờ sáng, sương rừng rũ nặng một lớp dày mù mịt. Bọn buôn người dừng lại dưới một góc chân núi, đẩy tất cả trẻ em ra khỏi lồng, dùng dây thừng trói chặt tay mấy đứa nhỏ nối liên tiếp nhau thành nhiều tốp.
"Nơi này là điểm đoạn biên quan". Xuân Diệu bất ngờ lên tiếng.
"Đoạn biên quan?"
"Ừm". Giọng Xuân Diệu trầm nhẹ.
"Nam quốc cùng Lĩnh Tang biên giới cách nhau một con sông một dãi núi, đoạn sông kia nằm ở phía Đông Lĩnh Tang hiện đối Tây Nam biên doanh ta, một đoạn núi ở Đông Bắc đối Bắc rừng Bắc liền kề núi Doãn Kiên vùng Nghễ Châu, nơi này chính là điểm dưới chân núi Doãn Kiên".
Tiêu Dao Du quay đầu nhìn Xuân Diệu để một ánh nhìn ngạc nhiên, hay nói là nghi hoặc.
"Thư sinh đến học đường đọc đến Nam sử đều sẽ biết qua". Tiêu Dao Du vốn không quan tâm Xuân Diệu vì sao biết rõ địa lý Nam quốc, nhưng nàng lại đối Tiêu Dao Du giải thích làm Tiêu Dao Du ngược lại tự hỏi.
"Ý Tổng Đốc đại nhân nơi này là đường cụt?"
Xuân Diệu sau mạn sa gật đầu:"Đúng vậy".
Hừm, vậy thì càng đáng ngờ hơn!
Vẻ mặt Tiêu Dao Du bất giác đanh lại, gương mặt lạnh tanh nhìn bọn buôn người thao tác hành động gấp rút chuyển toàn bộ đứa nhỏ xuống xe ngựa. Tên chăn dắt roi lớn quất mạnh vào người mấy đứa nhỏ mắt thâm quần sưng tấy lên vì khóc. Càng khóc roi vọt càng nhiều.
Một đứa hơn mười tuổi cắn răn đỡ lấy mấy đứa nhỏ hơn ôm vào trong lòng. Roi vút xuống thuộc da, roi đáp chỗ nào máu văng tới đó, đến hơn mười roi đứa nhỏ kia cũng không chịu được té ngã xuống đất ngất lịm.
Đến kiểm tra hơi thở đứa nhỏ đã tắt, tên chăn thả mặt tức giận dùng roi quất thêm mấy cái vào cái xác, dùng chân đá một cái thật mạnh sút đứa nhỏ lăn vào bụi rậm, lão chửi đổng lên!
"Xia, kào tô măng đan zéd ê !"(*)
Bọn người mặt đanh lại tỏ vẻ như gặp xui xẻo, lão mập mạp xua tay một cái, đẩy một cái hiệu lệnh cho đám Tang nhân gấp rút công việc. Màn sương quá dày đặc, ánh lửa bao lớn soi rọi nhưng không thể tan đi cái không khí ẩm thấp, u ám thê lương đáng khi bỉ ở nơi này.
Tiêu Dao Du nhìn cảnh đến, sống mũi cay xé, hai mắt đỏ hoe, tức giận cố nén nước mắt đọng lại trên mi. Tay nàng bấu chặt vào nhánh cây chắn trước Xuân Diệu. Là nàng xúc động mạnh mẽ không để ý một chút nước nóng ấm động trên mu bàn tay mình. Bên cạnh nàng, Xuân Diệu im lặng đến dường như không tồn tại.
Xuân Diệu ngược lại động thái đứng dậy.
Tiêu Dao Du quán tính níu lấy bàn tay trước mặt giữ lại, gương mặt nàng bỡ ngỡ ngước nhìn lên bóng lưng mảnh mai tối mịt:"Người đi đâu?"
Xuân Diệu quay đầu lại nhìn Tiêu Dao Du, không đáp lời rút tay ra khỏi tiếp tục bước lên phía trước.
"Không được!"
Tiêu Dao Du nhảy xồm(*) lên người Xuân Diệu ôm chặt lấy, Xuân Diệu bị bất ngờ, quán tính không giữ được thăng bằng cả hai liền té lăn xuống dốc vùi người vào đống lá khô to. Tiêu Dao Du ngẩn nhẹ đầu cảm giác ê ẩm răng hàm cùng vị tanh tưởi trong khoan miệng, xương hàm nàng dường như va vào chỗ nào cứng rắn.
Một tên Tang nhân động thái nghi hoặc chú ý về phía Tiêu Dao Du cùng Xuân Diệu. Hắn ngoắc tay ra hiệu, năm tên khác cùng tiến vào mặt rừng kiểm tra. Đao lớn rút ra đâm liên tục hoặc chém mạnh vào các bụi rậm, bọn họ càng lúc càng tiến lại gần