Chương 37: Họa vô đơn chí
Hắc xà bổ đầu xuống hướng Tiêu Dao Du mở lớn miệng đớp lấy. Tiêu Dao Du xoay người trong sợ hãi hoảng loạn không kịp né đi liền thuận Hắc Xà một cái ngoạm vào thân, một cái răng nanh xuyên thẳng qua bụng nàng. Tiêu Dao Du ngửa người trong đau đớn cố gắng gượng chộp lấy cái nanh còn lại, gồng người dính chặt vào đầu của Hắc xà khiến nó không cách nào nuốt nàng vào bụng.
Hắc xà tức giận há to miệng vung đầu ý đồ hất văng Tiêu Dao Du ra khỏi răng nanh của mình, chính điểm Tiêu Dao Du một mực không buông, trong nháy mắt Hắc xà con ngươi hiện lên sát ý, miệng liền lại há to sau đó ngậm lại một cái thật mạnh vào, Tiêu Dao Du còn chưa kịp nhận ra việc gì máu tươi từ bụng đã phun ra văng thẳng vào mặt nàng, tuyệt đỉnh đau đớn liền xông đến đại não khiến nàng muốn bất tỉnh.
Ngay khi nhận thấy Tiêu Dao Du buông tay, nó một cái nhanh như chớp hất Tiêu Dao Du ra khỏi răng nanh văng mạnh xuống đất kéo theo một đường dài vệt máu. Hắc xà cuối đầu trườn đến chỗ Tiêu Dao Du cái đuôi uốn cong cuồn cuộn lại xiết chặt gôm gọn Tiêu Dao Du vào trong. Chính thời điểm Hắc xà há to họng định nuốt Tiêu Dao Du vào thì một thanh kiếm bay đến cấm thẳng vào cổ họng của nó. Hắc xà đau đớn như con giun quằng lặp tức buông lỏng đuôi thả Tiêu Dao Du rớt xuống nền đất.
Tiêu Dao Du mở mắt ra, nàng mơ màng thấy một hắc bạch sắc bóng mờ đang song đấu cùng Cự Xà, khi nàng nhận ra cái bóng kia trong lòng liền muốn nói một câu, nhưng lời còn không kịp nói ra trước mắt đã lại một màu đen sụp xuống: chạy đi!
Xuân Diệu chật vật đấu cùng đại xà, chợt nghe bên tai như ai đó đang nói cùng mình liền phản xạ xoay đầu nhìn lại. Chính điểm này tạo sơ hở đại xà một đầu húc thẳng vào người nàng khiến Xuân Diệu văng xa vào gốc cây phun ra một búng máu, xương cốt gãy mấy đoạn.
Hắc Xà chiếc lưỡi chia ra không khí thăm dò trườn đến chỗ Xuân Diệu. Cái đầu nó ngóc cao lên cuối xuống ánh mắt chết chóc nhìn Xuân Diệu, cả người từ từ dồn lại như một cái lò xo sau đó bất ngờ há to miệng bổ xuống người Xuân Diệu. Xuân Diệu hoạt cảnh nhìn ra biến động của Hắc Xà liền đơn giản né được, nàng luồn người xuống dưới hai tay nhanh nhảy bắt lấy thanh kiếm dưới cổ họng Hắc Xà dùng chân đạp lên Hắc Xà điểm tựa mạnh lực rút thanh kiếm ra. Chỗ nàng đốt xương gẫy cũng vì đó mà trở nặng hơn, gấp khúc, trồi ra, đâm vào nội tạng.
Xuân Diệu cả người đau đớn lây lan, không còn chút sức lực nào, bất động ngồi đó nhìn Hắc Xà sau cơn quằn quại ít lâu nhanh chóng phục hồi trườn lại đầu đối trước mặt nàng. Con Hắc Xà này hôm nay thất thế trước Xuân Diệu cũng do cái đuôi nặng nề háo ăn mà ra. Nếu ở điểm thường ngày chỉ bằng Xuân Diệu nó không quá một cái hớp trà liền đơn giản giải quyết được.
Tiếng gió rít trên tán cây..
Con Hắc xà đang cuối đầu định nuốt Xuân Diệu vào bụng nghe tiếng động liền lập tức ngẩn đầu rồi gần như bất động, con ngươi nó phóng to nhỏ liên tục như một cơn sóng gờn im lặng quan sát.
Còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì từ trên trời đột ngột giáng xuống một cái nhân cầm kiếm đâm xuống đầu Hắc xà, chỉ nghe koong một tiếng thanh kiếm liền gẫy làm hai, người kia cũng không hoảng, đánh vòng người đem lưỡi kiếm bị gẫy đâm vào một mắt của Hắc Xà. Chỗ mắt Hắc Xà máu chảy ra như một cái tiểu suối, Hắc Xà còn chưa kịp quằng lên đau đớn người kia lại đột ngột nhảy lên không trung ném một túi bột phấn vào Hắc Xà. Chỗ vết thương trên người Hắc Xà liền kêu lên xèo xèo đầy ghê rợn.
Con Hắc Xà quằng quại gào thét điên cuồng đập người xuống đất cùng xung quanh. Đơn giản nhìn xong chỗ đất đá cây cỏ đều bị Hắc Xà dẫm đạp thê lương, người kia mới không nhanh không chậm ôm Xuân Diệu lên rời khỏi.
"Tiểu cô nương, không sao chứ?"
Xuân Diệu chậm mắt theo giọng nói mở ra từ từ thấy rõ người trước mặt. Một nam nhân ốm gầy, nước da vàng nhạt, vì gương mặt hốc hác, đôi mắt hẹp dài, trên miệng để ria mép, dưới càm còn để một chòm râu nên nhìn như thế nào cũng không nhìn ra đây là một người tốt!
Xuân Diệu cảm giác người kia tay đỡ còn đặt trên hông mình liền có chút tự nhiên phản kháng. Người kia thấy nàng phản ứng như vậy nét mặt cũng không cho lại cái phản ứng gì, chỉ thuận theo động tác vùng vẫy của Xuân Diệu trụ người nàng cố định:"Cô nương, đừng cử động mạnh, xương của cô nương bị gẫy đấy, cử động không tốt đâu!" Sau đó nhìn sắc mặt Xuân Diệu càng thêm kém lại nói tiếp:"Ta đặt cô nương nằm xuống, không cần vội cử động!"
Nói xong, nam nhân cứ như thế đặt Xuân Diệu xuống xong rồi bỏ đi, khoảnh khắc sau nam nhân trở lại mang theo một cây gỗ nhỏ cùng dây leo, y từ bên hông lấy thanh kiếm gẫy ra chẻ nhỏ cây gỗ ra dùng dây leo kết lại thành một cái giáp đỡ, cũng không hỏi qua Xuân Diệu, nam nhân bước đến ngồi chồm hởm xuống mang vào người cho nàng, sau đó y mới nói:"Cái này gọi là nẹp xương, dùng để cố định xương bị gãy của cô nương lại!".
Xuân Diệu lúc này mới cảm thấy chút xấu hổ bản thân thật lấy dạ tiểu nhân đo đạt. Thực tế thể chất nàng hiện tại cũng không đủ minh mẫn để nhận xét mọi vấn đề, cơn đau đớn từ những khúc xương gẫy xộc thẳng lên đại não nàng phân tán ra từng tế bào hỗn loạn. Sắc mặt nàng tái nhạt không một chút máu, cả người vã đầy mồ hôi.
Nam nhân từ trong người lấy ra viên thuốc đưa trước miệng Xuân Diệu:"Nuốt vào đi, ta cũng không biết nó là