Trên mặt đất khắp nơi đều là tiền đồng, vương vãi đầy trên sàn nhà bẩn thỉu, huynh muội hai người giống như đang chơi trò chơi của tiểu hài tử, vô cùng vui sướng, từng chút đem những đồng tiền rơi trên mặt đất cẩn thận nhặt lên.
Liễu Thanh Mai ở bên cạnh nhìn bọn họ một hồi lâu, đến lúc này mới đi ra ngoài chuẩn bị làm cơm trưa.
Yến Bạch Tuyết vô cùng hưng phấn, trong tay cầm lấy tiền đồng, cẩn thận mân mê từng đồng một... Cũng chẳng biết có phải là do ảo giác hay không, khi cầm tiền trong tay, cảm nhận trên đó vẫn còn vương hơi ấm, nàng chưa bao giờ biết sẽ có một ngày sẽ vì vài đồng tiền lẻ này mà kích động đến như vậy.
Nếu là trước kia, nàng ban thưởng cho hạ nhân cũng chẳng thèm nhìn đến mấy thứ tiền đồng này, mà là tùy tiện cấp cho bọn họ chút bạc vụn gì đó.
Chỉ trong chỗc lát, Yến Bạch Tuyết đã đếm được mấy trăm văn, mà trên mặt đất vẫn còn dư lại không ít.
"Tám trăm văn tiền! Ca, ngươi nhìn xem này, ta đã đếm được hơn tám trăm văn!" Yến Bạch Tuyết cầm túi tiền trong tay mà gấp không tả được, khuân mặt nhỏ tròn trịa như bánh bao đỏ ửng lên vì kích động.
Yến Bạch Thu bình tĩnh gật gật đầu, quả thực hắn cũng không thể ngờ được mới trong chưa đầy một buổi sáng, mà hắn đã kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hắn trong tay tổng cộng còn hơn một ngàn văn tiền, cộng lại với nhau, đại khái là được hơn hai ngàn ba trăm văn, trừ đi phí tổn, ngày hôm nay lên trấn, đã kiếm lời được một ngàn văn tiền, cũng chính là một lượng bạc. Hơn nữa tiền này gần như cũng chẳng hao hụt là bao vì những phí tổn trừ bỏ bột mì, cùng lòng heo có đắt một chút, còn lại căn bản cũng chẳng đáng mấy đồng.
"Ân, ngày hôm nay lên trấn, kiếm được một lượng bạc, sau này mỗi ngày ta đều đi lên thị trấn bán thức ăn, ngươi cùng nương không cần phải vất vả kết dây cùng thêu thùa nữa." Yến Bạch Thu nghiêm túc nói.
Hai người đem tiền trên mặt đất nhặt lên, lại lần nữa cho vào trong túi vải, đem túi này cất cẩn thận, Yến Bạch Tuyết lúc này mới thu hồi sự hưng phấn, nàng nghe ca ca nói lời này trong lòng thực thoải mái, nhưng nhớ đến tình huống trong nhà lại mặt mày càng ủ ê .
Yến Bạch Tuyết đau lòng không thôi, ca ca nói lời này làm cho nàng thực cảm động, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào ca ca chỉ có một mình bôn ba ở bên ngoài, nàng nhìn không được.
"Ca, nếu không ngươi hãy dạy ta cùng nương làm mấy cái thức ăn đó đi, dù sao ta với nương đều có nhiều thời gian nhàn rỗi." Nghĩ kỹ xong, Yến Bạch Tuyết đề nghị với hắn.
Yến Bạch Thu suy nghĩ, cảm thấy chủ ý này rất được, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tự làm vỏ lạnh cùng vỏ bánh tráng, những thứ đó vốn làm cũng không khó, nhưng cái chính là rất hao phí thời gian, cán mỏng vỏ bánh phải mất ít nhất thời gian nửa phút.
" Được a, lát nữa ta sẽ nói với nương, dù sao làm mấy thứ này khá đơn giản, cũng không tốn quá nhiều công sức."
Yến Bạch Tuyết vô cùng cao hứng, nàng đã sớm nhìn thấy lúc ca ca làm vỏ bánh, nhưng lúc ấy ca ca lo hai người vất vả, cũng chẳng chịu nghe ai khuyên bảo, tự mình làm hết. Khiến cho lúc ca ca vừa ra khỏi cửa, nương liền khóc.
Nàng mong muốn có thể hỗ trợ, chia sẻ với ca ca một ít gánh nặng trong khả năng.
Những vùng phụ cận có một ít rau dại đều đã bị đào, rau có thể ăn được còn rất ít, nếu ra sau núi thì lại càng nguy hiểm. Liễu Thanh Mai trong lòng lo lắng, thực ra trên người nàng vẫn còn chút bạc, nhưng nàng hiện tại không dám dễ dàng tiêu mất.
Đặc biệt là lần trước Yến Bạch Thu bị bệnh, đi xem bệnh cũng cần tiêu tiền, việc này làm cho một người vốn luôn không phải lo ăn lo mặc như Liễu Thanh Mai cảm thấy vô cùng áp lực.
Hiện tại nhà bọn họ không cần tiêu tiền vào việc ma chay cưới hỏi, nhân tình lui tới, nhưng thiên tai, bệnh tật lại là cái khó thể tránh khỏi, chỗ bạc này chỉ có ở thời điểm nguy cấp mới có thể đem ra.
Sau khi đi tìm ít rau dại trở về, Liễu Thanh Mai còn lại là tận lực đi lên thị trấn, những thứ như củi gạo mắm muối tương dấm mấy cái này chỉ có chính mình tiêu tiền mới biết được, tiền vốn dĩ cũng không ít, nhưng như nước chảy, mây trôi bất tri bất giác đã hết.
Tuy rằng hiện tại nghèo khó, nhưng đà người ông trong nhà cần mẫn, chăm chỉ, mặc dù phải chịu người lạnh nhạt, nhưng mỗi ngày đều da mặt dày đi đến nông gia người ta hỗ trợ làm công, nữ nhi cũng tri kỷ, kể cả nhi tử ngày thường không đáng tin cậy cũng nghĩ biện pháp, giúp trong nhà kiếm tiền, Liễu Thanh Mai trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn.
Nhưng nàng đau lòng khỏi phải nói.
Nàng rửa sạch rau dại đầy bùn đất, suy nghĩ bay xa, nghĩ có nên hay không lên thị trấn tìm nhà có tiền, nhận một ít quần áo đem về làm.
Yến Bạch Thu ngồi xổm xuống, lấy nước sạch bỏ vào chậu, đem rau dại thưa thớt bỏ vào rửa.
"Nương, ta có chuyện này muốn nói với ngươi." Yến Bạch Thu để ý thấy Liễu Thanh Mai tinh thần có chút hoảng hốt.
Liễu Thanh Mai lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm hỏi: "Gì vậy a?" Nhìn thấy tay nhi tử còn hồng hồng, thoạt nhìn sưng rất lợi hại, Liễu Thanh Mai trong lòng không khỏi một trận xót xa.
"Không có việc gì, rau này để nương rửa, Cầu Cầu ngươi cùng Bạch Tuyết đứng xem là được rồi."
Yến Bạch Tuyết lạch bạch chạy tới, cùng Liễu Thanh Mai kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng thầm nói: "Nương, hôm nay ca ca kiếm lời ước chừng được hai lượng bạc đấy, hơn nữa ca ca vừa mới nói, một lát liền dạy chúng ta làm cái vỏ cuốn kia, ca ca mỗi ngày chỉ việc cầm đi bán là tốt rồi."
Liễu Thanh Mai trên mặt lập tức vui vẻ, khuân mặt mang theo kinh ngạc không nói nên lời.
"Được hai lượng bạc?" Lời kinh hô mang theo hoảng sợ mà phải cố tình đè thấp giợng, Liễu Thanh Mai nói xong, còn cẩn thận nhìn trái phải.
Nơi này phòng ở xa xôi, hoang tàn vắng vẻ, nhưng rốt cuộc cũng sợ tai vách mạch rừng. Phàm là đề cập phương diện tiền tài, ai cũng không thể nói trước được.
Yến Bạch Thu vui mừng rạo rực nói: "Đúng vậy, kiếm được hai lượng bạc, ta đang nghĩ tới, đem mấy thứ đồ ăn vặt làm nhiều lên, mỗi ngày tận hết khả năng bán nhiều một chút, ta chỉ có một người nên rất khó khăn, đang muốn nương cùng muội muội hai người tới hỗ trợ."
Yến Bạch Tuyết liên tục gật đầu, nói chen vào: "Nương, chúng ta cũng biết đấy, chính là cái món gỏi cuốn lạnh, ca ca nói cái này làm đơn giản, chúng ta khẳng định cũng có thể làm."
Liễu Thanh Mai tất nhiên là không nói hai lời, lập tức đáp ứng rồi.
"Ngươi cái đứa nhỏ này, đều là người một nhà, còn nói cái gì mà hỗ trợ. Ta và muội muội ngươi đều hy vọng có thể san sẻ một ít gánh nặng, nhưng ngươi trước đó mấy ngày liền như nhập ma, ai cũng không thể hỗ trợ." Liễu Thanh Mai nói xong, còn làm bộ thực tức giận.
"Hắc hắc." Yến Bạch Thu ngây ngô cười.
Hắn cũng không có dự đoán được, thức ăn vặt thoạt nhìn vô cùng đơn giản, lại có thể mỗi ngày giúp hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, trên mặt tuy rằng nhìn như lãnh đạm, nhưng trong lòng miễn bàn cảm thấy cao hứng cỡ nào, hận không thể cho toàn thế giới biết hắn kiếm được tiền.
Nhưng cố tình, việc này nhất định phải nhịn, không thể đường hoàng nói ra ngoài.
Nếu không, có khả năng chính là bị người khác dị nghị, không có việc gì, hắn vụng trộm vui vẻ cũng được.
Lúc này cách thời điểm ăn cơm trưa vẫn còn sớm, hơn nữa Yến Bạch Sinh còn chưa có trở về, Yến Bạch Thu liền bắt đầu hướng dẫn mẫu thân cùng muội muội làm vỏ cuốn lạnh cùng vỏ bánh tráng, làm cái này thật đúng là không cần nhiều kỹ thuật, học rất nhanh, tay chân mau lẹ, căn bản không có gì khó khăn, mới đầu chưa thành thạo khó tránh khỏi sẽ bị dính ở đáy nồi. Liên tiếp chính mình tự làm, nắm được nhiệt độ, từ mới mẻ lạ lẫm đến rất nhanh liền quen tay.
Vẫn là nữ giới rất thành thạo, khéo tay mấy phương diện này, giống như Yến Bạch Tuyết chưa từng làm việc bếp núc, liền từ lúc mới làm vài lần, đôi tay đã trở nên vô cùng thuần thục.
"Ca ca, ngươi xem, đây là vỏ bánh ta làm." Như hiến vật quý, Yến Bạch Tuyết vui mừng rạo rực đem bánh tráng vừa làm đưa qua.
Người đông lực lượng nhiều, mấy cân bột mì chẳng mấy chỗc đã làm xong.
"Buổi chiều ta lại lên thị trấn mua bột mì, còn mua một ít đồ ăn mang về, ngày mai làm nhiều một chút." Yến Bạch Thu đề nghị.
Biết là có thể kiếm được tiền, người trong nhà nhiệt tình hăng hái mười phần, khí thế ngất trời. Đến giữa trưa, Yến Bạch Sinh ra ngoài giúp người ta kéo lưới đánh cá cũng đã trở về, trong tay còn xách theo mấy con cá trắng trẻo mập mạp, cùng một xâu cá nhỏ.
Yến Bạch Sinh khuân mặt tròn trịa còn mang theo tươi cười, nhìn thấy Yến Bạch Thu vui mừng hô: "Cầu Cầu, mau tới mau tới, cha hôm nay mang về cá mà ngươi thích nhất ăn này."
Liễu Thanh Mai buông việc đang làm dở trong tay xuống, để Yến Bạch Tuyết trông nồi bánh tráng, tiến lên tiếp được mấy con cá trắng mập mạp, giúp Yến Bạch Thu xoa bóp bả vai đau mỏi.
"Cá này rất béo, khẳng định là ăn ngon." Yến Bạch Thu giống mẹ cũng khen một câu, đỡ Yến Bạch Sinh có chút mệt mỏi ngồi xuống.
Yến Bạch Sinh trước kia là địa chủ, chưa bao giờ phải trải qua việc nhà nông, mà nay, khi tuổi đã lớn, lại phải đi