Ôi chao quá ngả ngớn rồi, ông vẫn còn đang trương cái mặt già ở đây nè, sắp ngại đến không còn cái lỗ nào chui xuống luôn.
Yến Bạch Thu vẫn còn đang kéo tiểu ca giết heo, trong lòng tràn ngập kích động và hưng phấn, nói: "Cảm ơn, cảm ơn ngươi."
Nếu không nhờ có nhắc nhở của người này, có lẽ sẽ phải mất thật lâu nữa hắn mới biết được mình thế mà đã gầy đi rồi.
Cuối cùng đã phát hiện ra sự cố gắng tập luyện của bản thân trong một tháng qua có tác dụng, nhưng do công việc khai trương cửa tiệm khá bận rộn nên không quá mức để ý thân hình mập mạp của mình, khiến Yến Bạch Thu ngày hôm nay cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Thật ra điều này rất đơn giản, như một cô gái bình thường có thể trọng là một trăm cân, cô mỗi ngày đều chăm chỉ giảm béo, trong vòng một tháng đã giảm được mười cân, nhưng mà những người xung quanh cô bởi vì ngày nào cũng nhìn thấy cô, nên họ không có cách nào phát hiện ra cô gái này thật sự đã giảm béo thành công. Nhưng nếu có một người bạn, sau một tháng xa cách nhìn thấy cô gái này, lại sẽ dễ dàng phát hiện cô đã giảm đi mười cân, thật sự đã gọn gàng hơn một chút.
"À, ngươi dạo này hình như gầy xuống, mặt trông cũng nhỏ hơn rất nhiều rồi." Những lời này, không thể nghi ngờ là đối với người đang giảm béo như hắn mà nói, quả thực là so với việc trúng giải thưởng lớn còn khiến hắn cao hứng, vui vẻ hơn.
Yến Bạch Thu phải nói với thể trọng hơn ba trăm cân kia của mình nhìn tới nhìn lui cũng chính là một đống thịt siêu to khổng lồ, mặc dù hắn mỗi ngày đổ mồ hôi như mưa để không ngừng giảm béo, nhưng do hắn cùng người nhà ngày nào cũng ở cạnh nhau, cho nên dù đã gầy xuống đến bốn mươi cân, nhưng chỉ có chút cảm giác không rõ ràng. Nhưng Tư Trấn Khấu thì lại khác, tuy hàng ngày y cũng nhìn thấy Yến Bạch Thu, nhưng đối phương đối với việc ước lượng cân nặng của heo vốn là tay già đời, đôi mắt cũng thực độc, chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết rõ ràng.
Đạo lý này giống với vào Tết âm lịch hàng năm sau khi trở về nhà, chưa nói đến mọi người trong văn phòng, có khi là toàn bộ công ty đều biết.
Ôi chao, lại tăng thêm một đống mỡ.
Trong mắt người ngoài mình béo lên hay gầy đi cũng vô cùng rõ ràng.
Yến Bạch Thu kích động đến nước mắt không kiểm soát được đã rơi ra rồi, cùng Tư Trấn Khấu lúng túng như mà mắc tóc đứng thẳng đơ ở chỗ giếng nước, gã sai vặt thấy một màn như vậy, không khỏi cười khẽ.
Ha ha ha, thật là quá sung sướng, có thể nhìn thấy đại nhân lúng túng không biết làm gì, đáng tiếc Thẩm Trác đã lăn ra ngoài mất rồi, nếu không thì càng đông càng vui.
Mà Yến Bạch Sinh mặt già đỏ ửng, cảm thấy mình sắp nhìn không nổi nữa rồi.
Ôm ôm ấp ấp, chẳng ra thể thống gì.
"Khụ khụ, Cầu Cầu, chúng ta phải trở về rồi." Mà chết ở chỗ thằng nhãi này, một ánh mắt cũng chẳng thèm cho mình.
Yến Bạch Thu đang kích động chìm trong thế giới của riêng mình, lúc này mới lùi về phía sau rồi kéo kéo bàn tay dày rộng ấm áp của tiểu ca giết heo để giải thích, biểu tình có chút xấu hổ, đến cả lỗ tai cũng bắt đầu đỏ bừng rồi.
Vừa nãy hắn quá mức kích động, khua tay bắt được giết heo tiểu ca đứng gần mình nhất, hình như mới vừa rồi còn sờ mấy cái lên lồng ngực tiểu ca ca......
Chết thật rồi, mình hẳn phải đi xin lỗi người ta tử tế?
Thật ra hắn thật sự không phải cố ý làm bậy, đối phương so với hắn cao hơn cả một cái đầu, còn cố tình lui ra sau, hắn muốn lấy gáo múc nước, thật sự không phải cố ý sờ lung tung.
"Xin, xin lỗi, ta thật sự không cố ý." Yến Bạch Thu cảm thấy tay mình quá tiện rồi, đã vỗ thì thôi đi, lại còn tiện thể nhéo nhéo vài cái.
Nhưng mà phải công nhận là cơ bắp rắn chắc lại co dãn, khác hẳn cả người núng nính đầy mỡ của mình.
Sau khi làm chuyện xấu, Yến Bạch Thu chạy nhanh như chớp, chẳng khác nào con rùa đen rút đầu, tay ôm lấy đầu, mắt cũng không dám nhìn tiểu ca giết heo thêm một cái nào nữa.
"Cha, chúng ta trở về đi." Hiện tại Yến Bạch Thu càng nghĩ càng bất an, tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu.
Hôm nay mình có bao nhiêu tiện vậy.
Yến Bạch Sinh chỉ hận không thể lập tức đi luôn, còn may, nhi tử tạm thời chưa bị người ta nhổ mất, vẫn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời cha mẹ già.
"Được rồi, con xách mấy món cái này, hai chúng ta trở về." Tiền đã đưa cho gã sai vặt, Yến Bạch Sinh lướt nhanh ra khỏi cổng, Yến Bạch Thu cũng chạy theo, không nói thêm câu nào, thành thật đi theo sau Yến Bạch Sinh.
Một màn kịch này, ngoại trừ hai nhân vật chính, còn có một vị khán giả xem đến vô cùng rõ ràng.
Đó chính là gã sai vặt đứng cách đó không xa.
Đôi mắt gã sắc như dao, vừa liếc một cái đã nhìn thấy động tác kia của tiểu mập mạp, vươn cái móng heo béo mập kia lên ngực