Người mua thịt heo rất nhiều, dù sao thôn trấn này rất lớn, kẻ có tiền cũng nhiều.
Ba mươi người nhìn thì rất dài, Yến Bạch Thu nghĩ phải chờ rất lâu mới đến lượt bọn họ, nhưng thật ra lại rất nhanh.
Hắn thấy phía trước có mấy người trung niên đại thúc đại thẩm, Yến Bạch Thu đứng bên người Liễu Thanh Mai, người hắn béo, đứng ở đằng này, thấy rất rõ chủ nhân của quầy thịt.
Quầy coi như lớn, mặt tiền rộng cỡ hai mươi thước, bên trong cửa hàng là heo đã được xử lý tốt, một vài cái kệ, mấy cái móc sắt treo thịt heo sáng bóng. Cửa quầy là một vài tấm gỗ hợp lại, dài chừng năm sáu thước, rộng hai thước, trên bàn bãi bày thịt heo đã được xử lý tốt.
Chính giữa quầy hàng là đồ tể (người giết mổ gia súc), mặc một bộ y phục đen, không có giống như tưởng tượng của hắn, cũng không có tứ chi tráng kiện, tương phản là lưng dài vai rộng, cánh tay to hữu lực, mỗi một lần động cánh tay, cổ tay run lên, dao chặt lợn trong tay lưu loát hạ xuống, cốt nhục chia lìa.
Phân công cực kỳ chính xác, người này chặt thịt heo trong tay, thuận thế ném qua cho thanh niên mặt đen bên trái cân, thanh niên tay cầm một cái cân, móc thịt vào, vừa đúng là số cân vị đại nương kia cần.
Dùng một cây đũa thô ráp bằng cỏ dùng rơm rạ chà xát mà thành xuyên qua thịt, buộc thật chặt, một tay cầm tiền, một tay đưa thịt cho vị đại nương.
Phân công đúng chỗ, làm rất nhanh, đợi một chút đã đến một nhà Yến Bạch Thu.
Ba người đứng song song trước quầy, huynh muội hai người thân thể đặc biệt lớn, một người bằng hai, ba người thường. Vì vậy người phía sau nhìn không thấy quầy hàng.
Nam nhân mặc y phục đen vẫn luôn tập trung, một lòng một dạ hoạt động cánh tay, thình lình ngẩng đầu,thấy được hai tòa núi thịt đứng trước mặt.
Trước mắt là một người mập mạp, tròn tròn, đầu cùng thân thể đều là hình cầu, mặc quần áo cực kỳ không thích hợp, thịt nhiều đến lợi hại, làm cho người khác có lỗi giác người sắp nổ tung đến nơi.
Da mặt người này trắng noãn, hẳn là được dưỡng rất tốt, thường ngày ít phơi nắng, ngũ quan giống bị đè nén, không phân biệt chính xác được, y đưa mắt đánh giá, cả khuôn mặt tròn như cái dĩa.
Y thấy một đôi mi thanh tú, con mắt nhỏ dài, mắt mở cũng chỉ bằng một phần ba người thường, nếu không phải nhờ hắn có lông mi đen dài, phỏng chừng cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái khe, cái mũi bị đè nén, không thấy rõ ràng, môi dày rộng vừa đủ, không phải rất lớn. Là mệnh phú quý.
Lại nhìn bên cạnh, có một người nhỏ hơi một chút, đồng dạng mềm mại như người này, lại nhìn hoàn hảo gặp một người bình thường.
Quầy thịt heo của y đã mở được hai năm, phàm là người mua thịt heo đều biết cách thức mua, nói giá tiền, y chặt trực tiếp tại chỗ.
“Cho ta một trăm văn tiền thịt heo.” Liễu Thanh Mai tay chỉ một khối thịt tốt, nhượng đồ tể chặt cho.
Giá thịt heo là ba mươi văn tiền một cân, không nói đến giá, một trăm văn tiền cũng chi có thể mua nhiều hơn ba cân thịt một chút.
Liễu Thanh Mai nhìn đồ tể chặt xong, nghĩ mang theo hai đứa con, một chút thịt như vậy, ăn chưa được bao nhiêu đã hết rồi, ngực có chút lên men.
“Cầu Cầu, tiểu Tuyết các ngươi còn muốn ăn gì cứ nói, nương ngày hôm nay mua hết cho các ngươi. ” Liễu Thanh Mai chỉ vào lỗ tai heo, xương sườn, móng giò, ý bảo hài tử chọn.
Yến Bạch Tuyết vui vẻ nhìn một cái móng heo sạch sẽ, vừa nghĩ đến móng heo phì nộn, nước bọt liền tràn ra.
“Nương, ta muốn ăn móng giò.” Yến Bạch Tuyết làm nũng nói, tiểu cô nương vừa nói, liền chọc cười rộ lên, phá lệ thỏa mãn.
Liễu Thanh Mai lấy hai cái móng heo lớn đưa cho đồ tể.
“Chặt cái này cho ta, còn Cầu Cầu a?” Liễu Thanh Mai cũng không có bỏ quên nhi tử.
Hai cái móng giò được chặt lưu loát, vài đạo bạch quang xẹt qua, móng heo liền được chặt nhỏ, hơn nữa mỗi khối lại đều nhau.
Yến Bạch Thu nghĩ đây chính là gặp cao thủ, liền muốn nhìn người này dùng dao, chỉ vào sườn lợn vẫn chưa được chặt, chỉ vào chính giữa chiếc sườn nói: “Vậy cho ta sườn lợn, ngô, năm mươi văn tiền. Ai, ngươi chú ý chặt a, đừng trượt tay, nếu chặt thiếu, ta liền gây khó dễ ngươi.”
Tư Trấn Khấu như bình thường chặt một đao, bị Yến Bạch Thu mập mạp uy hiếp, không biết sao, tay run lên, trượt tay.
Thôn trấn mọi người biết quầy của y, thịt theo từ trước đến nay luôn được chặt chính xác, không nhiều không ít, chính là luôn đạt tới trình độ đó.
Nếu như chặt không chính xác, thì cũng chỉ có ít lần.
Ti Trăn Khấu ngẩng đầu, nhìn tên mập mạp uy hiếp hắn, Yến Bạch Thu chính không biết sống chết ngạnh cổ, bộ dáng mãnh liệt chống đỡ, kỳ thực lúc này trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh.
Gặp quỷ rồi, đồ tể này thoạt nhìn thực sự không dễ chọc a, Yến Bạch Thu ở trong lòng nói thầm.
Vẻ ngoài của hắn một điểm cũng không giống đồ tể bình thường, thân thể lẫm liệt, tướng mạo đường đường, mi mặc như họa, trong mắt lóe ra hàn tinh, đường viền phân minh, sắc như đao. Ánh mắt di chuyển, người này quả thực rất chói mắt, lại nhìn người này má phải, một vết sẹo cực kì rõ ràng, từ trán kéo dài xuống hàm dưới, trông cực kỳ dữ tợn kinh khủng, có thể nghĩ, lúc trước một đao này thư thế nào thảm thiết.
Yến Bạch Thu vô ý thức nuốt nước bọt.
Cảm giác lần này gặp phải người hung ác rồi.
Thảo nào người trong trấn đến đây mua thịt cũng không hé răng, cầm lấy thịt, đưa tiền, không nói hai lời, duy độc một kẻ ngu si như hắn, kén chọn không nói, lại còn uy hiếp người ta.
Bất quá hắn là trả tiền mua thịt, cũng không phải không trả tiền, Yến Bạch Thu nghĩ hẳn là không có phạm chuyện gì, tiếp tục cáo mượn oai hùm, vươn ngón tay phì đô đô, rất có ý tứ giảng dạy.
“Chú ý một chút, nếu chặt thiếu, để ta suy nghĩ, thiếu, ít một văn tiền thịt thì phải bồi mười hai văn!” Yến Bạch Thu nghĩ thầm,