Tại nơi gọi là Âm Phủ, có một Tiểu Diêm Vương đang ngồi vắt chân lên ghế đầy sự hưởng thụ.
Hắc Bạch vô thường thấy vậy mà đi đến nhắc nhở nhưng chẳng may bị chửi.
- Suốt ngày làm việc, đau đầu quá đi.
Mới dứt câu thôi đã bị cú đánh vào mặt làm người khiếp hồn, đó chính là Quỷ Nữ Vương - là một trong những chị gái ruột của người.
Chị ấy tướng đứng chống nạnh, khuôn mặt nhăn nhó, lập tức lên tiếng:
- Nói lại thử xem, có tin ta tống em vào thùng rác bên cạnh không?
Tính ra Âm Phủ phát triển nhanh như cuộc sống ở trần gian, cũng có không gian mạng, điện thoại kết nối đầy đủ, vẫn có trường học, sân chơi nhưng có điều vẫn còn một thứ không đổi - con đường dài như con đường đi tìm người yêu gian nan, linh hồn vẫn phải đi bộ dưới sự dẫn dắt của Hắc Bạch Vô Thường và không gian tối tăm.
Nghe vậy Tiểu Diêm Vương ra khỏi ghế mà ôm Hắc Bạch vô thường run rẩy.
Chị gái Quỷ Nữ Vương của ngài bất lực nói cho bài sớ dài ngoằn nhưng không có chút biến chuyển.
Diêm Vương ở đằng sau lắc đầu mà chầm chậm bước đến bàn làm việc của người, thở dài không nói tiếng nào mà giơ tay đập vào một cái.
"Bùm", xong xuôi mọi thứ Diêm Vương phủi tay mỉm cười mà biến mất tiêu.
Còn Quỷ Nữ Vương nhìn quanh mà không thấy Tiểu Diêm Vương đâu nên có chút ngơ ngác, từ đâu đến Ngục Nữ Vương đặt trên vai chị gái ấy mà bảo:
- Chắc phụ hoàng cho nó đi lên trần gian "hưởng thụ" cuộc sống rồi.
Quỷ Nữ Vương quay qua ánh mắt liếc nhìn rồi nói:
- Phụ hoàng quá ngầu rồi.
Mà trên kia có ai hỗ trợ mà phụ hoàng tự tin cho nó lên thế?
Ngục Nữ Vương chẹp miệng trả lời:
- Có Ma Nữ Vương với U Minh Nữ Đế đấy.
- Ồ...
.
.
Trên trần gian, Tiểu Diêm Vương cùng Hắc Bạch Vô Thường đang đứng dưới chỗ nào đấy rất lạ, họ thấy ở đây đầy màu sắc, náo nhiệt, ồn ào.
Không giống như bên Âm Phủ chỉ toàn màu đen tăm tối, tiếng hét của những linh hồn đang bị trừng phạt.
Bỗng dưng có tiếng chửi của người đi trên đường.
- Đứng gì mà đứng ở giữa đường vậy hả? Muốn đi chết à?
Tiểu Diêm Vương đang định phản bác lại thì có một đôi tay kéo cả ba người họ lại, chính là Ma Nữ Vương - cũng là chị gái của người.
Chị ấy lên tiếng trách mắng:
- Này, có biết đây là đường không mà đứng đó hả?
Cả ba lắc đầu, đột nhiên Bạch Vô Thường có thái độ hoảng hốt mà nói:
- Ôi lưỡi dài của ta đâu rồi?
Hắc Vô Thường nghe xong cũng ngạc nhiên rồi nhìn vào bản thân mình, khuôn mặt lúc trước đen xám mà giờ lên đây nó lại trắng hồng.
Tiểu Diêm Vương chớp chớp mắt vì sự thay đổi của cả hai mà cũng nhìn mình, thấy bản thân mặc một áo gài nút với quần lạ, còn mang giày hai sợi dây dài cột lại.
U Minh Nữ Đế đứng ngay cửa, suy nghĩ: "Chắc trầm cảm với